NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN

"Có đau không?”

Tiêu Diệp Nhiên vừa khử trùng cho Tống An Kỳ, vừa căn nhằn liên hồi.

Tống An Kỳ yên tĩnh ngẩng mắt lên, đưa ánh mắt lo lắng và dụng tâm của cô vào trong lòng...

"Sau này nếu còn đối mặt với loại hàng rẻ tiền kia thì tránh xa bọn họ ra, biết chưa?”

Tiêu Diệp Nhiên cụp mắt, đối mặt với cô, bổ sung: “Rời xa bọn họ không phải là do chúng ta sợ, mà là chúng ta lười dây dưa với bọn họ. Hiểu chưa?”

"Ừm, tớ hiểu." Tống An Kỳ gật đầu, sau đó nở nụ cười sáng lạn: “Nhiên Nhiên, dáng vẻ cậu càu nhàu rất giống mẹ tới” "Thật sao? Vậy cậu gọi mẹ cho tớ nghe chút đi!” Tiêu Diệp Nhiên trêu đùa với cô.

Ai ngờ Tống An Kỳ thật sự há mồm gọi: "Nhiên Nhiên... Mẹt”

"Gọi thật sao!” Tiêu Diệp Nhiên tức giận trợn mắt nhìn cô một chút: “Tớ còn trẻ, không có đứa con gái lớn như cậu thế này!”

Tống An Kỳ ra vẻ bất mãn lẩm bẩm: "Rõ ràng là cho cậu chiếm tiện nghi, cậu lại còn chê!”

Tiêu Diệp Nhiên bật cười: "Không, không ghét bỏ chút nào! Đang rất vui vẻ đây!”

Sau khi bôi thuốc thật tốt lên vết thương của cô, Tiêu Diệp Nhiên cẩn thận chu đáo: "Mong là sẽ không để lại sẹol” 

"Không đâu, vết thương nhỏ như vậy mà để lại sẹo mới lạ!” So với sự lo lắng của cô, Tống An Kỳ lại thờ ơ.

Thấy cô vẫn còn lo lắng nhìn chằm chằm vào mặt mình, Tống An Kỳ đứng dậy nắm tay cô, giọng nói dịu dàng dỗ dành: “Được rồi, tớ là người da lành, sẽ không dễ để lại vết sẹo!”

Sau đó, lại kéo tay cô đi ra ngoài: “Quay về làm việc đi, †an tầm tớ mời cậu ăn đồ ăn ngon!”

Cùng An Kỳ ăn cơm tối với nhau, sau đó lại cùng nhau đi mua sắm, lúc về đến nhà cũng đã hơn mười giờ.

Đẩy cửa chính ra, căn phòng lờ mờ và yên tĩnh.

Đã muốn thế này rồi, người hầu đều đã về phòng của mình để nghỉ ngơi.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau khi thay dép lê đi trong nhà, cô liền rón rén đi lên lầu.

Lúc đi ngang qua thư phòng, ánh đèn từ khe cửa xuyên qua, cô ngừng lại, đưa tay đẩy cửa ra, thấy Cố Mặc Đình đang ngồi sau chiếc bàn màu đen, cúi đầu rất nghiêm túc, không biết đang nhìn cái Toàn bộ tóc đều chải ngược ra sau lộ ta cái trán trơn bóng sung mãn, ánh đèn chiếu lên người anh, trên sợi tóc đen nhánh hiện ra vâng sáng nhàn nhạt, cả người lộ ra vẻ tuổi trẻ vô cùng có chí hướng.

Anh dường như không nghe thấy tiếng đẩy cửa, vẫn cúi đầu như cũ, không hề nhận thấy là trong phòng đã có thêm một người.

Cô rón rén đi qua, vòng qua cái bàn đi ra phái sau anh, 

duỗi hai tay ra che mắt của anh.

Có thể cảm nhận được rất rõ ràng rằng anh bị giật mình, cô cong môi, thấp giọng hỏi: “Đoán xem tôi là ai?” "Nhiên Nhiên." Cố Mặc Đình cười đưa tay nắm chặt tay cô, kéo xuống, ngửa đầu đối diện với ánh mắt long lanh chứa đầy ý cười của cô. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi