- Ngươi dẫn ta đi đâu vậy?
-
- Thế tử phi đi theo nô tỳ rồi sẽ biết, tam công chúa đang đợi người
Tỳ nữ kia cũng không che giấu mà trực tiếp nói với nàng bởi vì nàng ta không tin nàng có thể chạy được.
Nàng cảm nhận người này dường như biết võ công, chỉ là nàng ta căn bản không là đối thủ của nàng, tam công chúa này hôm nay đến giả truyền lời của thái hậu dẫn nàng đến đây, nàng muốn xem xem rốt cuộc nàng ta muốn giở trò gì.
- Ồ, nàng ta gan cũng lớn đấy
Nghê Thường nói vậy nhưng cũng đi theo tỳ nữ kia, dù sao người ta cũng có lòng sắp đặt, nàng không đến chính là không còn gì thú vị nữa rồi.
- Ngươi dám giết ta, không sợ phụ hoàng có cớ diệt cả Sở vương phủ sao, đừng quên ta dù gì cũng là công chúa phụ hoàng sủng ái nhất
- Chuyện đó phiền ngươi bận tâm rồi, ta đã sắp xếp người thay ngươi hưởng vinh hoa phú quý, yên tâm mà lên đường thôi
- Ngươi không quan tâm đến an nguy của Diệp Nghê Thường sao?
- Ngươi nghĩ đám vô dụng kia sẽ làm gì được nàng ấy sao, ngu ngốc!
Chuỷ thủ loé lên hàn quang lạnh lẽo, máu theo chuôi đao chảy xuống rơi tí tách trên mặt đất, hắn rút chuỷ thủ ra vứt xuống đất.
Sở Thương Dạ từ trong người lấy ra mảnh khăn tay lau đi vết máu dính trên tay rồi ném đi, trên nét mặt vẫn điềm nhiên như chuyện vừa rồi cùng hắn không
liên quan.
Chỉ có điều làm hắn không ngờ tới chính là một màn này vừa hay nàng đều chứng kiến hết thảy, mặc dù nàng hay gây sự đánh người nhưng chưa từng làm hại đến mạng người.
-
Hơn nữa phu quân ôn nhu trong mắt nàng hôm nay lại biến thành kẻ giết người không chớp mắt, nàng quả thật có chút sợ hãi.
- Nương tử, nàng sao lại đến đây?
Hắn thấy nàng đến có chút suy đoán nhưng tạm gác qua một bên, nếu nàng đã nhìn thấy một mặt này của hắn cũng không sao.
Hắn quả thật chỉ dùng vẻ bọc ôn nhu, yếu đuối kia để lừa người, đối với người ngoài là như vậy, nhưng có một điều hắn đối với nàng trước nay đều là thật lòng.
- Chàng... chàng giết nàng ta rồi
Đừng sợ, mọi chuyện cũng là nàng ta tự chuốc lấy
- Ta biết, nhưng phải ăn nói làm sao với hoàng đế
-
Nghê Thường không phải không biết nàng ta muốn làm gì, nàng cũng không thể trách hắn, nhưng tình huống hiện tại hoàng đế đang nhắm vào vương phủ bọn họ, chỉ cần có cớ sẽ đẩy cả vương phủ vào chỗ chết.
Nàng yên tâm, ta đã có tính toán, trễ rồi, chúng ta trở lại thôi em
Hắn ôm lấy thân thể có phần lạnh ngắt của nàng, hắn biết hắn làm nàng sợ rồi, nương tử của hắn vẫn là tâm lương thiện, chỉ là thời thể hiện tại là như vậy, nếu không giết đối phương người chết chỉ có bọn họ.
- Còn tỳ nữ này... chàng tính xử lý thế nào
Tỳ nữ dẫn đường cho nàng ban nãy đang âm thầm bỏ trốn, chỉ là một câu của nàng khiến hắn chú ý đến nàng ta.
Đạo lý sinh tồn ở nơi này nàng từ nhỏ lớn lên không phải là không hiểu, nếu tỳ nữ này làm nhân chứng bẩm báo lên hoàng đến cả Sở vương phủ sẽ gặp chuyện.
- Thế tử, thế tử phi xin tha mạng, nô tỳ chỉ là theo mệnh lệnh làm việc, chuyện ngày hôm nay nô tỳ sẽ không nói ra ngoài
- Chàng có cách khác không?
- Ta có một loại thuốc có thể khiến người đó quên đi tất cả ký ức
Hắn móc ra một bình thuốc giao cho thuộc hạ, Tư Dạ cầm lấy đem đổ vào miệng tỳ nữ kia, nàng ta nhanh chóng ngất đi.
- Đem nàng ta đưa về quê nhà, đừng để nàng ta đến kinh thành
- Vâng
Sắp xếp ổn thoả mọi việc Sở Thương Dạ liền ôm nàng trở về, chuyện ngày hôm nay quá sức tưởng tượng của nàng, nàng có chút không thích ứng kịp.
- Nàng uống bát canh rồi hẵng ngủ
- Um
Nàng cầm lấy bát canh uống một ngụm lớn rồi mới nằm xuống giường, hắn kéo chăn đắp lại cho nàng còn bản thân lại ra ngoài.
Trên người hắn dù sao vẫn còn mùi máu tanh, tốt nhất vẫn là nên tắm rửa kỹ càng một chút tránh ảnh hưởng đến nàng.
Đến khi hắn trở lại phòng người trên giường đã ngủ say, hắn nhẹ nhàng leo lên giường, cởi giày rồi mới nằm xuống cạnh nàng.
Đôi tay hắn vòng qua để nàng nằm vào lòng hắn, Sở Thương Dạ ân cần vén lên tóc mai cho nàng.
Một đêm mưa gió cuối cùng cũng qua đi, tia nắng đầu tiên xuất hiện xua đi cái lạnh, mặt đường dần trở nên khô ráo cũng là lúc để đoàn người khởi hành.
- Thỉnh an hoàng tổ mẫu
Tiểu Nghê đến đây
- Vâng
Nàng đến chỗ thái hậu, bà ấy kéo nàng ngồi xuống, vừa hay ngoài cửa có người bước vào.
-
- Thỉnh an thái hậu, Nhiên nhi đến trễ mau thái hậu không trách
- Ngươi đến rồi, vậy chuẩn bị lên đường thôi
Nghê Thường đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Sở Thương Dạ, hắn bằng ánh mắt ra hiệu bảo nàng yên tâm, hai người trao đổi bằng ánh mắt trong mắt thái hậu lại thành liếc mắt đưa tình.
Suốt chặng đường lên núi đến khi từ nơi đó trở về kinh thành cũng không còn rắc rối gì xảy ra, quả nhiên là trừ đi mối tai hoạ là Sở Mạch Nhiên liền có thể thuận buồm xuôi gió.
- Chuyện của Sở Mạch Nhiên là sao vậy?
- Là giả mạo đó, người đó là người của chúng ta, nàng ta dịch dung thành Sở Mạch Nhiên thay chúng ta làm nội gián
- Ồ, thì ra là vậy, cảm giác thấp thỏm sau khi làm chuyện xấu không tốt chút
nào
- Nàng đừng lo lắng, nhỡ có xảy ra chuyện nàng cũng không có liên quan, đời này ta sẽ bảo hộ nàng chu toàn
- Chàng nói vậy là xem thường ta đấy à?
Nghê Thường nhíu mày có chút không vui, nguyên do cũng bởi vì nàng mà ra, sao lại cùng nàng không có liên quan.
- Ta không phải có ý đó
- Chàng nói kiếp này bảo hộ ta, vậy kiếp sau, còn có kiếp sau nữa thì bỏ mặc ta sao?
- Vậy thì ta sẽ bảo hộ nàng đời đời kiếp kiếp, chỉ cần có ta nàng liền trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế gian
- Vậy còn nghe được, chúng ta đã là phu thê, nếu như xảy ra chuyện chúng ta cùng đối mặt, chàng không được đẩy ta ra xa rồi một mình gánh hết
- Tuân lệnh nương tử