NƯƠNG TỬ LƯU MANH



Nghê Thường ngáp ngắn ngáp dài ngồi dậy, Sở Thương Dạ cầm chậu nước đến cho nàng rửa mặt nhưng vì mắt nhắm mắt mở nên hụt chân suýt thì ngã sấp mặt.

Hắn nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng, nàng nằm gọn trong lòng hắn có chút không nỡ ngồi dậy, thuốc an thần của hắn đêm qua hình như hơi quá liều rồi.

- Nương tử nhớ nhung vi phu đến như vậy sao, ôm vi phu đến không nỡ buông tay rồi

- Là tại chàng đó, cho ta uống quá liều rồi đúng không?

- Ta chỉ kê một ít thuốc an thần thôi, còn ít hơn liều bình thường, rõ ràng là nàng muốn nhân cơ hội ôm ta

Đã là thuốc thì ắt có ba phần độc, hắn chỉ sợ nàng gặp ác mộng nên kê một ít thuốc an thần, chỉ là giúp nàng ngủ ngon một chút, hắn kê thuốc liều lượng không cao.

- Sao ta cảm thấy mệt mỏi không dậy nổi nhỉ, ta ngủ thêm một lúc được không ?

- Nàng mệt mỏi sao, để ta bắt mạch thử xem

Hắn cầm lấy tay nàng bắt mạch, trên nét mặt không giấu nổi vẻ kinh hỷ, nàng nhìn mà có chút khó hiểu.

- Chàng có vẻ rất vui a, ta bệnh mà chàng vui vậy sao, không lẽ muốn ta chết để chàng cưới người khác đúng không?

- Đồ ngốc, chúc mừng nàng, nàng có hỷ rồi

Nàng có chút ngốc lăng mà nhìn hắn, người khác thì đại phu chúc mừng phụ thân của hài tử, còn hắn lại đi chúc mừng thê tử của mình.

Mà cũng đúng, hắn đâu thể tự nói chúc mừng bản thân đúng không?!

Mặc dù Sở Thương Dạ rất vui mừng, nhưng bên cạnh đó cũng có chút đau

khổ, bình thường hắn tiết chế sợ ảnh hưởng đến cơ thể nàng, cố gắng để nàng điều dưỡng.

Chuyện phu thê của hai người mấy ngày trước cũng ít nhiều ảnh hưởng đến hài tử, cũng đồng nghĩa mấy tháng này hắn không thể động vào thê tử, có phải là chịu thiệt rồi không.

Miếng thịt để dành không nỡ ăn đến khi muốn ăn lại không ăn được, ai hiểu cho hắn đây?!

- Chàng chúc mừng ta sao gương mặt lại trưng ra một bộ uất ức như vậy chứ?



- Có sao, ta đang vui mà, tin này phải báo cho phụ vương, mẫu phi biết mới được

- Ừm, vậy bây giờ ta ngủ được rồi đúng không?

Nàng ngáp một cái, hai mí mắt lại yêu thương nhau mà không nỡ tách ra rồi, nàng phải đánh thêm một giấc nếu không sẽ không chịu nổi.

- Nàng ngủ đi, phải rồi, sắp tới có khảo thí học kỳ lần này, ta giúp nàng hoãn lại

- Không cần nha, cái này ta vẫn là làm được, bụng còn chưa lớn chàng lo cái gì, cứ vậy đi

Học kỳ ở Quốc tử giám chỉ kéo dài có vài tháng, sau đó là quãng thời gian ôn tập ở nhà, quy định, thể chế ở triều đại này phải nói là được hoàng đế sửa đổi rất nhiều.

Chỉ cần vượt qua khảo thí ở ba học kỳ bọn họ liền có thể bắt đầu thi lấy công danh, tính ra phu quân nhà nàng sắp có thể rồi.

- Vậy cũng được, có ta ở cùng sẽ không có nguy hiểm

Hắn đỡ nàng nằm xuống bản thân liền ra ngoài viết một bức thư báo tin cho hai người Sở vương cùng vương phi biết, bọn họ biết sắp có tôn tử chắc chắn rất vui mừng.

- Tiểu thư, bên ngoài có Tần tiểu tướng quân đến, nói là vì chuyện của Tần nhị công tử

Đông Phong chạy vào bẩm báo, nàng cũng vừa hay đã tỉnh ngủ đang chuẩn bị đi tìm chút thức ăn, chuyện liên quan đến Tần Sinh hai ngày trước nàng suýt chút thì quên mất, cũng chẳng biết bọn người Tần gia đó đến làm cái gì.

Còn nhớ Tần Thanh kia lúc trước cùng nàng có chút giao tình, từ nhỏ đã bị nàng kéo đi quậy phá khắp nơi, chỉ là chút ít giao tình đó bây giờ chẳng biết còn đáng bao nhiều.

- Phụ thân ta đâu?

- Lão gia đang tiếp đón Tần tiểu tướng quân ở đại sảnh, cô gia cũng ở đó

- Đi, đến đại sảnh

Nàng cùng Đông Phong đến đại sảnh, ba nam nhân đang ngồi ở đó xem bộ dạng rất hoà hợp đến khó hiểu, chẳng phải là đến đòi công đạo cho Tần Sinh sao, sao lại hoà bình đến vậy?!

- Phụ thân

- Thường Nhi đến rồi sao, mau ngồi xuống



- Tiểu Nghê đến ngồi cạnh ta

Sở Thương Dạ đến đỡ lấy nàng, nàng có cảm giác sắp bị hắn gói lại mang theo trên lưng luôn rồi, nàng có phải là không tự đi được đâu.

- Chàng làm cái gì vậy, ta cũng có thể tự đi được, chàng dìu ta làm gì?

Nàng đang mang thai đó

Bụng còn chưa lớn, chàng lo lắng cái gì

Tần Thanh nhìn nàng chăm chú, chỉ bằng đôi mắt kia của nàng y liền có thể cảm nhận được nàng chính là nữ nhân tối hôm đó đột nhập vào hoàng cung.

Diệp tiểu thư, chuyện vài hôm trước trên phố, ta thay mặt Tần Sinh xin lỗi hai vị, mong Diệp công tử cùng tiểu thư không để bụng

- Chuyện đó ta sớm đã quên mất rồi

Nàng không phải là không biết điều, chuyện mấy hôm trước dù sao nàng cũng đánh người ta không nhẹ, có thể xem như hoà nhau rồi, hiện tại Tần phủ xuống nước xin lỗi trước nàng cũng không nên làm ầm ĩ, sẽ bất lợi đối với Diệp gia.

- Chỉ là... nếu như Tần nhị công tử còn cố tình gây sự, ta không chắc sẽ còn tái diễn hay không

-

- Tần phủ sẽ quản giáo nghiêm ngặt, xin Diệp tiểu thư yên tâm

- Aiz, ngươi khách sáo vậy làm gì, dù sao lúc nhỏ chúng ta chơi chung rất thân, tuy hiện tại không bằng nhưng Diệp phủ và Tần phủ cũng không đối đầu

- Phải, nếu nàng muốn chúng ta có thể giống như lúc nhỏ

- Khụ... khụ...

Sở Thương Dạ đứng một bên khu vài tiếng, chuyện giữa hai người lúc nhỏ hắn có điều tra qua, phải nói là thân quá mức bình thường, bọn họ còn nói sau khi lớn lên sẽ kết thành phu thê.

Mặc dù chỉ là lời nói đùa lúc nhỏ nhưng hắn vẫn ghen đấy, cái gì thanh mai trúc mã hắn không nể mặt đâu!

" Ể mà không đúng, sao nam nhân này lại trông giống người tối đó ở hoàng cung vậy? Y không nhận ra ta đấy chứ"

Nghê Thường chợt nhìn rõ dáng vẻ của y, vừa hay cùng nam nhân ở hoàng cung bắt gặp nàng giống y như đúc, nàng đang nghĩ Tần Thanh này có khi nào nhận ra nàng rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi