NƯƠNG TỬ LƯU MANH

Mặt trời đã lên đến gần giữa đỉnh đầu, dưới tán cây hoè nữ nhân đang an tĩnh ngủ trưa. Nàng cựa quậy trở mình, ánh mắt đầu tiên chạm đến vị nam tử đang ngồi cạnh phe phẩy chiếc quạt cho nàng ngủ.

- Chàng không mỏi sao, không cần phải nhọc tâm như vậy, ta rất tốt a

- Nàng không cần lo cho ta, chỉ là chút chuyện nhỏ này ta lại không làm được

sao

Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng, chỉ cần là nàng hắn sẵn sàng làm bất cứ việc gì. Hiện tại tình thế ngày càng bất ổn, xem ra vẫn là nên hành động trừ bỏ nguy cơ, hắn không chấp nhận có nguy hiểm đối với nàng cùng hài tử.

-

- Thương Dạ nói đúng, Tiểu Nghê đang mang thai, con cứ an tâm nghỉ ngơi

- Phụ vương, mẫu phi, hai người cũng đến rồi sao?

- Tất nhiên, bọn ta vừa nghe tin liền đến đây, con vất vả rồi

Tiêu Nhu đi đến ngồi xuống cạnh nàng, tâm tư muốn có tôn tử của bọn họ cuối cùng có thể trở thành hiện thực rồi, bảo sao bọn họ không cao hứng cho được.

- Không vất vả đâu а

- Thương Dạ, chúng ta đến tìm lão thông gia, ta có chuyện bàn bạc

Sở vương bất chợt lên tiếng, đương nhiên Sở Thương Dạ hiểu ý của ông, chuyện này không phải chuyện đùa, phải tính toán thật cẩn thận.

Hai người đến thư phòng, Diệp Uất Trì đã đợi hay người ở đó, từ khi chấp nhận gả Nghê Thường vào Sở vương phủ, bọn họ định sẵn đã chung một thuyền, hôm nay ông quyết định cược một lần vì nữ nhi cũng là vì Diệp gia.

- Tiểu Nghê, còn ba ngày nữa là đến khảo thí, con dự định thế nào?

- Con muốn tham gia khảo thí, dù sao cũng không có gì không ổn

- Ừm, cũng được, ta ủng hộ con, ta sẽ cho thêm ám vệ âm thầm bảo vệ con

- Đa tạ mẫu phi

- Con khách sáo với ta như vậy làm gì



- Chủ nhân, mật thám của chúng ta về báo lại, thế tử phi mang thai rồi

- Ồ, hài tử đó không thể giữ lại

Bên dưới lớp mặt nạ kia chẳng biết ẩn giấu nét mặt nào, người này dứt khoát như vậy chẳng biết là vì cớ gì.

- Gọi công chúa đến đây

- Vâng

Bạch Linh Uyển bị gọi đến chỗ của hoàng huynh mình, mấy ngày qua nàng ấy dù không tình nguyện nhưng vẫn phải đến lấy lòng Sở Mạch Thần, chỉ là nàng ấy vẫn là cùng hắn chưa có gặp qua được một lần.

Con người của Sở Mạch Thần ai mà chẳng biết, hắn trước nay không gần nữ sắc, huống hồ hiện tại trong lòng hắn vẫn đang tâm tâm niệm niệm vị kia chưa bỏ xuống được.

Huynh nói cái gì, không được, muội nhất định không làm chuyện đó

Muội có lựa chọn sao, hiện tại hoàng đế Sở quốc đối với bọn họ như hổ rình mồi, muội không ra tay không chừng để người khác ra tay nàng ấy sẽ mất mang

Quả thật với tính cách của hoàng đế nếu biết Sở vương phủ có người nối dõi sẽ không tiếc thủ đoạn trừ đi nàng cùng hài tử, bởi vì ông ta một khi nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc, chỉ e nàng sớm sẽ là mục tiêu hoàng đế nhắm tới.

Kinh thành này sớm sẽ đón một trận gió tanh mưa máu, mà hắn ta lại không muốn nàng mất mạng chỉ có thể mượn tay muội muội này loại bỏ hài tử trong bụng nàng.

Hắn ta tuyệt không chấp nhận nuôi hài tử của nam nhân khác.

- Uyển Nhi, muội nên suy nghĩ kỹ, muốn thành sự thì nhất định phải nhẫn tâm, đừng quên mục đích của chúng ta

- Muội không làm được, hoàng huynh, nàng ấy vô tội, hài tử càng là vô tội

- Nếu muội không ra tay, vậy hoàng huynh đành để người khác ra tay, nhưng mẫu phi của muội, muội nói xem phải làm sao?

Bạch Linh Uyển nắm chặt tay, mẫu phi nàng ấy thân thể vốn đã yếu nhược, nhờ vào thuốc của thái tử mới có thể giữ mạng, nàng ấy luôn ghi nhớ ân nghĩa này vì thế mới nghe theo sắp xếp của hắn ta hết lần này đến lần khác.

Cho đến ngày hôm nay nàng mới không ngờ được, hoàng huynh nàng ấy luôn kính trọng lại lấy tính mạng mẫu phi nàng ấy uy hiếp để thay hắn ta làm chuyện hại người.

-



- Được, muội làm

- Vậy mới ngoan chứ, lui xuống đi

- Vâng

Nàng ấy cắn răng xoay người rời đi, Nghê Thường đối với Bạch Linh Uyển đổi xử không tệ ngược lại còn rất tốt, bảo nàng ấy ra tay làm hại đến hài tử trong bụng nàng, làm sao mới tốt đây?

Huống hồ nếu nàng ấy thật sự ra tay, Diệp Thường Phong chắc chắn hận nàng thấu xương.

Nhưng nếu không làm thì mẫu phi của nàng ấy phải làm sao đây? Bạch Linh Uyển cũng không thể trơ mắt nhìn mẫu phi chịu khổ.

- Người đâu, chuẩn bị điểm tâm, đến Diệp phủ

Bạch Linh Uyển ra lệnh cho tỳ nữ, xem ra là nàng ấy đã ra quyết định, đứng giữa chữ hiếu và chữ tình, nàng vẫn khó từ bỏ chữ hiếu.

- A Uyển, ngươi đến rồi, ngồi xuống đi

- Nghê Thường, ta đến thăm ngươi, sẵn mang đến chút điểm tâm cho người

Nàng kéo Bạch Linh Uyển ngồi xuống cạnh mình, ánh mắt nàng ấy có chút né tránh ánh mắt nàng.

- A Uyển sao vậy, ngươi không khoẻ sao?

- Không sao, ta rất tốt, đa tạ ngươi quan tâm

- Có gì to tát đâu, ta xem ngươi là bằng hữu của ta, ngươi không cần khách sáo như vậy

Sự chân thành của nàng lại khiến nàng ấy vô cùng áy náy, Bạch Linh Uyển không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, nàng ấy sợ mình sẽ mềm lòng.

- Đúng rồi, ngươi nếm thử một chút điểm tâm xem có vừa ý không

- Được

Nàng cầm lấy miếng điểm tâm đưa lên miệng, Bạch Linh Uyển hồi hộp nhìn nàng, bàn tay đã từ lúc nào nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt.

Nàng ấy nửa muốn nàng ăn miếng điểm tâm kia nửa lại không muốn nàng ăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi