ÔM CHẶT BẮP ĐÙI - TIÊU DIỆT ĐƯỜNG QUẢ

Đợi đến khi tiếng vang lắng lại.

Triệu Quang Minh cầm ống nhòm xem xét, mừng phát run, “Mẹ ơi! Bên ngoài toàn là zombie!”

Zombie lít nha lít nhít bao quanh tường rào, cứ như đang nghe buổi hoà nhạch, đầu hơi gật gật, đừng giỡn, tiết tấu vẫn rất đúng.

Xe bọc thép rách nát. Ứa khói.

Lựu đạn làm đường nổ tung.

Trên lớp kính phòng điều kiển có hai đoạn ruột nóng mới nguyên, vỏ đạn rơi đầy đất, vẫn còn bốc khói, những con zombie lanh mồm lanh miệng ăn uống thoả thích, xem ra đã bị diệt sạch.

Không đúng…

Triệu Quang Minh nhìn lên, vỗ đùi, vậy mà Giang Diễn leo lên được cây cột đèn, như con gấu túi.

Kính râm nát, áo sơ mi biến thành tấm rẻ rách, nửa bên mông trắng nõn lộ ra ngoài, cả người muốn run lại chẳng dám run, so với kẻ ngông cuồng tự đại lúc nãy thì hiện tại khoé mắt ướt át, lệ nóng vòng quanh.

“Làm sao bây giờ, tên áo sơ mi vẫn còn sống!” Triệu Quang Minh lập tức báo cáo.

Hứa Vong Xuyên giật ống nhòm nhìn chút, nhún vai, “Không sao, chờ chút sẽ ch*t thôi.”

Dựa vào lực cánh tay của Giang Diễn chắc chắn không chống đỡ được nửa giờ, tới lúc đó sẽ như miếng thức ăn ngã từ trên trời xuống, đám zombie có khi còn phải cảm ơn thiên nhiên đã ban tặng ấy.

Diệp Tịch Nhan đứng lên, lấy rổ rau quả đến phòng bếp nấu cơm.

Cà chua xào trừng và dưa chuột trộn, lại thêm bốn phần bánh mì, bưng lên xong rồi gọi mọi người đến dùng cơm.

Đang ăn, điện thoại của Diệp Tịch Nhan reo lên. Cô gái vừa nhai dưa leo vừa nhấc máy, “Ai?”

“Thân yêu ơi, là tôi đây! Anh trai Giang Diễn của em đây!” “…”

“Cầu xin em rủ lòng từ bi, cứu anh đi, không phải anh bảo bọn họ nổ súng, là do em dùng cà chua tập kích anh trước…”

“À, trách tôi sao?”

“Trách anh, trách anh, trách anh. Trách anh nhớ em mãi không quên, vượt qua cả nửa thành phố để đến đón em, trách anh không biết tự lượng sức mình, cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, nghĩ rằng em sẽ đi theo anh… Nhưng thân yêu ơi, cánh tay anh có cài định vị, ch*t ở đâu mẹ anh sẽ tìm đến đó, em chưa thấy mẹ anh thôi, hung dữ lắm! Giết người không chớp mắt!!”

Diệp Tịch Nhan, “Anh bị zombie cắn ch*t, liên quan rắm đến tôi?”

“Anh có nói là đến tìm em, còn nói em đang mang thai nên mẹ anh mới đồng ý, nếu anh ch*t, lại còn ch*t trước cổng nhà em… Haiz, không dám tưởng tượng mẹ anh sẽ làm ra việc ngốc nghếch gì để hả giận nữa.”

Diệp Tịch Nhan nhíu mày, “Uy hiếp tôi?”

Giang Diễn run rẩy nói: “Không, không phải, là cầu xin em, thật đấy, mong em thương xót coi anh là cái rắm thả ra ngoài, em là người phụ nữ đẹp đẽ đến yêu nghiệt, còn đang mang thai đứa con của người khác nên anh không thể trêu vào, anh chỉ muốn kiếm cái mạng, về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, được không?”

Diệp Tịch Nhan nói chờ chút.

Chờ Giang Diễn nói xong, cô che mic, hỏi xem ba người kia nghĩ thế nào.

Tôn Á nhát gan, nghe thấy Giang Diễn nói sẽ dẫn quân đội đến đã sợ, nói muốn cứu người, đừng nên kết thù.

Triệu Quang Minh lá gan cũng nhỏ, nhưng tâm tư ác độc, đỡ kính lên rồi trầm giọng nói: “Cứu hắn xong rồi ném xuống sông, định vị thì cũng trôi đi khắp nơi, có trời mới biết hắn ch*t thế nào, không trách lên đầu chúng ta được.”

Diệp Tịch Nhan cũng có ý này.

Hứa Vong Xuyên suy nghĩ một hồi, “Quân đội sẽ có thuốc gì không?”

Diệp Tịch Nhan chấn động, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Hứa Vong Xuyên, xoắn xuýt một lúc, xé bỏ lớp nguy trang, sau đó nói về chút thông tin mà cô biết.

“Cha em là CEO công ty khoa học kỹ thuật sinh học, theo ông ấy nói… Quân đội hẳn là có thuốc ngăn chặn.”

“Thuốc ngăn chặn, có ý là gì?” Triệu Quang Minh ngẩng phắt đầu dậy.

“Sau khi tiêm thuốc ngăn chặn vào người, bị zombie cắn vẫn có xác suất không phát sinh biến dị.”

Chỉ cần đủ may mắn, thêm việc cứu chữu kịp thời là có thể sống sót. Có khi còn khai phá dị năng, được coi là loại dược phẩm trân quý nhất thờitận thế, vì tranh giành thuốc ngăn chặn mà diệt một căn cứ, cũng không phải không có.

Triệu Quang Minh nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, bờ môi run rẩy, “Vậy mẹ tôi…”

“Rất đáng tiếc, người đã biến bị tiêm thuốc vào cũng không trở lại người bình thường, tôi không biết giải thích thế nào, về cơ bản đầu óc đã cháy hỏng, có khi thêm được một hai bước, có khi giữ lại mạng nhưng như kiểu người thực vật.”

Diệp Tịch Nhan dừng một chút, còn nói zombie tiêm thuốc ngăn chặn, đầu tiên sẽ biến thành ngớ ngẩn sau đó còn có tỉ lệ đột biến thành zombie siêu cấp. Biết phun lửa, sau lưng mọc cánh…như trong ấy.”

Đặc biệt là rất khó đánh.

Có lẽ còn tiến hoá thành thủ lĩnh zombie, kéo bè kéo cánh, chỉ cần có chút thành tựu sẽ trở thành chủ một phương mà con người không làm gì được.

Cô tận dụng khả năng nói đến doạ người, nhưng tia hi vọng trong mắt Triệu Quang Minh vẫn chưa biến mất.

Diệp Tịch Nhan quá quen với loại ánh mắt này. Cô đã từng gặp vô số lần.

Chỉ cần còn một tia hi vọng, có người dốc hết tất cả, được ăn cả ngã về không.

“Bỏ phiếu đi.” Diệp Tịch Nhan nói đến miệng lưỡi đắng khô, “Chọn cứu Giang Diễn sau đó ném vào sông diệt khẩu, giơ tay.”

Mỗi cánh tay lẻ loi trơ trọi của cô gái.

“Lựa chọn cứu Giang Diễn đổi thuốc ngăn chặn giơ tay.”

Tôn Á và Triệu Quang Minh đều không nhúc nhích, cúi đầu như đà điểu, Hứa Vong Xuyên giơ tay thì hai người mới nhấc tay lên, còn không dám nhìn vào mắt Diệp Tịch Nhan.

Diệp Tịch Nhan vuốt tóc, tắt nhạc ở dàn âm thanh.

Cho hai người đi đốt pháo rồi ném ra phía xa, chờ zombie đi hết mới dùng thang cứu Giang Diễn vào trong nhà.

Sau khi hai người đi, Diệp Tịch Nhan đập cho Hứa Vong Xuyên một phát.

“Mẹ Triệu Quang Minh đã không cứu nổi! Em nếu đã biến thành zombie cũng không muốn tiêm thuốc ngăn chặn, biến thành zombie ngớ ngẩn ăn người còn có thể lắc lư khắp nơi đâu, như thế mà được coi là sống sao? Sao anh lại muốn lừa dối cậu ta rồi làm bừa vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi