ÔM CHẶT BẮP ĐÙI - TIÊU DIỆT ĐƯỜNG QUẢ

Hứa Vong Xuyên không đáp ứng, Triệu Quang Minh dù không nguyện ý cũng chỉ có thể phục tùng.

Vậy mà anh còn chủ động thể hiện, ra sức giúp Triệu Quang Minh lấy được thuốc ngăn chặn, không ngờ anh còn cái tính âm hiểm này.

Thật sự là xem thường anh rồi.

“… Anh muốn kiếm thuốc ngăn chặn cho em.” Chàng trai nói. Diệp Tịch Nhan ngưng trệ, “O?”

“Dù phương pháp cókhó khăn hơn nữa, giờ cơ hội tới trước mắt thì cũng nên thử một chút chứ.” Chàng trai xé bỏ lớp quần áo, vai bị trúng một viên bi thép, cố gắng chống đỡ chờ hai con thỏ đế kia rời đi mới lên tiếng.

Diệp Tịch Nhan run lên, vội vàng lấy hòm thuốc. “Thật biết nhẫn nại.”

“Doạ bọn họ thì được gì? Giật mình rồi sợ hãi, sợ hãi thì sẽ cản đường.” “Thật là.”

Chàng trai khoét viên bi thép ra, cắn chặt môi, khoé mắt long lanh nước, không giống mồ hôi, hình như là nước mắt. Anh luôn cứng đầu xấu tính trước mặt người khác, nhưng khi đơn độc đối diện với cô thì luôn thích lẩm bẩm nũng nịu, chỉ muốn ôm cô kêu đau, “…Cứ như lời em nói, thuốc ngăn chặn tốt như vậy, càng về sau sẽ càng khó lấy, chúng ta nhất định phải cướp được!”

“Rồi rồi rồi, suốt ngày cướp với đoạt.” Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?

Xử lý vết thương xong xuôi, Diệp Tịch Nhan lau mồ hôi ở tóc cho anh rồi xoa nắn gò má như nhào bột mì, rõ ràng đã hạ quyết tâm phải khiến con chó lớn kiên cường hơn, nhưng vẫn không nhịn được mà đau lòng.

Hai ngày nay, Triệu Quang Minh trốn trong phòng vệ sinh khóc oa oa, Tôn Á một tấc không rời, sợ xảy ra chuyện. Ban ngày canh gác là anh, ban đêm phòng thủ cũng là anh, mặc dù cô cũng thay ca nhưng Hứa Vong Xuyên chẳng dám ngủ, trùm cái chăn ngồi cạnh híp mắt một lúc, có chút gió thổi cỏ lay là lập tức bừng tỉnh.

Cơ thể có làm bằng sắt cũng chẳng chịu được.

Màu da mật ong gợi cảm, hiện tại thì tốt rồi, làn da trắng bệch yếu ớt, vốn là chàng trai mạnh mẽ có nắm đấm sắt giờ khác gì Lâm muội muội ốm yếu.

Diệp Tịch Nhan ôm anh vào lòng.

Hứa Vong Xuyên hít mũi, nhếch miệng lên —— nũng nịu với người khác có tác dụng gì, sự yếu ớt của con chó lớn chỉ cục cưng được thấy.

Cô gẩy nhẹ từng sợi tóc của anh, cúi đầu hôn, hai tay vỗ nhẹ vào lưng, vừa dỗ vừa nịnh. Hứa Vong Xuyên lắc lắc khuôn mặt chó phê pha cực kỳ hưởng thụ, còn chìa cái má phải tróc da cho cô nhìn, “Bảo bảo, nơi này cũng đau.”

“Thôi phù phù cho anh, còn đau không?” “Đau, hôn thêm hai cái mới không đau.” Hai người ôm ôm ấp ấp, tình chàng ý thiếp.

Ở giữa có cắm một chiếc bóng đèn là cún con bướng bỉnh. Bì Bì cuống đến độ xoay tròn, xem bọn họ hôn hôn, còn tưởng có đồ ăn cũng muốn hôn hôn.

Triệu Quang Minh và Tôn Á trói Giang Diễn đi vào đúng lúc đó.

Từ cõi ch*t trở về nên Giang đại thiếu gia vẫn còn rất sợ hãi, vừa vào cửa đã thấy cô gái mà mình tâm tâm niệm niệm hôn hít với người đàn ông ngứa mắt, nói thế nào cũng không nhịn nổi, tức run người.

“Mẹ, tôi ở bên ngoài sắp ch*t, vậy mà hai người còn ở trong này múc nhau à!” “…”

Hắn chỉ vào mõm con chó con Bì Bì, căm hận nói: “Chó cũng có phần, sao tôi lại không có phần!”

Bì Bì nghiêng đầu, đứng dậy lắc lỗ tai.

Có người chỉ cần há mồm là đã thấy khó nghe. Tôn Á đỏ mặt lên, quay đầu qua.

Triệu Quang Minh cởi tất thối nhét thẳng vào mồm hắn, còn vỗ vỗ vào gương mặt trắng bóc của hắn ta, “Anh là cái thá gì chứ, còn dám so với chó sao? Ngoan ngoãn nghe lời thì chúng tôi thưởng cho hai phần cơm, nếu dám giở trò mờ ám, tin hay không tôi cắt anh ra cho chó ăn?”

“…Ô ô.”

Giang Diễn bị mùi tất thối hun đến rơi lệ.

Triệu Quang Minh cực kỳ hăng hái nhét người vào gian phòng để đồ ở tầng hai, cửa sổ rất cao, trừ khi hắn ta phát triển thành Diêu Minh, nếu không chắp cánh cũng khó thoát.

Diêu Minh: Cầu thủ bóng rổ cao hơn 2m rưỡi của Trung Quốc.

Hứa Vong Xuyên ôm eo Diệp Tịch Nhan.

Lại nhấc con cún Bì Bì đang dính nhão nhoét trên người cô để xuống đất, còn lấy chân hất ra xa.

“Tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ, cậu bảo vệ và giám sát cho tốt đó.” “Tuân lệnh, đại ca!”

Biết thuốc ngăn chặn có thể “cứu” được mẹ, Triệu Quang Minh lập tức hăng hái lên, không khóc mà trong đầu chỉ nghĩ nên dùng Giang Diễn như thế nào để đổi thuốc.

Tôn Á đem đồ ăn thừa bỏ vào tủ lạnh, sau khi rửa bát thì tiếp tục lau bàn, quét dọn vệ sinh.

Sự yên tĩnh hiếm khi nào có được.

Tôn Á nắm khăn lau ngồi ghế sô pha, chậm rãi thả lỏng. Nhà cách âm khá tốt, nhưng cô luôn có cảm giác nghe thấy tiếng rên rỉ nho nhỏ từ trên tầng truyền xuống, lắng nghe kỹ thì lại không thấy nữa.

Hứa Vong Xuyên ôm cô ấy đi lên làm gì? Chỉ đơn thuần là đi ngủ trưa sao?

Tôn Á không biết, cũng không dám nghĩ tới.

Diệp Tịch Nhan vẫn luôn là người nổi bật trong đám nữ sinh. Khuôn mặt đẹp, thành tích tốt, gia thế lớn, làm người hơi kém nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, mọi người luôn khoan dung đặc biệt với những cô gái xinh đẹp.

Cô đi theo cô ấy, cứ như đi theo thần tượng. Cực kỳ tự hào.

Nhưng bây giờ Tôn Á lại sợ sệt. Một Hứa Vong Xuyên vào sinh ra tử vì cô ấy, một tên con ông cháu cha trong quân đội suýt mất mạng thì cô ấy… Nếu lại có mấy phần tử cực đoan khác thì làm sao bây giờ?

Bốn người bọn họ có thể thuận lợi sống sót sao?

Khi xã hội bạo loạn, mỹ mạo của Diệp Tịch Nhan đã được định trước sẽ mang đến rất nhiều nguy hiểm.

Tôn Á không ngăn nổi tiếng thở dài, trước kia còn tự ti về dung mạo, giờ cô lại thấy vô cùng tự hào về diện mạo của mình.

Thật sự là đời chẳng lường trước điều gì.



Phòng chứa đồ trên tầng hai.

Giang Diễn co quắp ở sàn nhà, toàn thân run rẩy, nước bọt chảy ra không ngừng.

Lát sau, thân thể xù lên như con cóc, lít nha lít nhít, đỏ rừng rực, nhìn cực kỳ kinh khủng. Mụn nổi lên không bao lâu thì biến mất, hắn ta đau khổ muốn ôm đầu nhưng không được, loảng xoảng, miệng thì phát ra tiếng thảm thiết kinh người.

Ngay thời điểm hắn sắp sụp đổ, nỗi đau cơ thể biến mất! Sau đó có hương thơm tràn vào khoang mũi hắn, vải vóc mềm mại trơn bóng quét qua quét lại ở trán hắn, người đàn ông sờ vào, ý nghĩ dập dờn.

A, là tủ quần áo.

Rõ ràng hắn đang ở phòng chứa đồ tầng hai cơ mà.

Trong bóng tối, Giang Diễn đẩy cửa về phía trước, sau đó từ khe hở thấy một màn khiến người ta phải phun máu mũi.

Trong màn đêm, nổi bật cặp mông vừa trắng lại vừa tròn, mềm mại như đậu hũ, mê ch*t người.

Chiếc váy đen trắng được nhấc lên, bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng tuỳ ý vuốt ve, nhào nặn quả mông, còn lưu lại vết ngấn màu hồng.

“Nhổ vào… Đây là dịch chuyển đến phòng ngủ sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi