ÔM CHẶT BẮP ĐÙI - TIÊU DIỆT ĐƯỜNG QUẢ

Diệp Tịch Nhan kéo tóc lên, bóp mặt anh rồi cười tít mắt, “Nhìn anh tức giận kìa, sắp tức ch*t rồi đúng không? Em nào có thích tên tiểu bạch kiểm tay trói gà không chặt, thế thì anh tức cái gì?”

“…Thật?”

Hứa Vong Xuyên liếc xéo.

“Thật.” Diệp Tịch Nhan tiến tới, kề tai nói nhỏ, vừa ỏn ẻn vừa ngầy ngậy, “Chỉ thích chồng cường tráng, tài giỏi làm em bay lên chín tầng mây thôi.”

Vành tai bị cô cọ vào bỗng đỏ bừng.

Hứa Vong Xuyên ngồi thẳng lưng, quai hàm căng chặt, liếc nhìn cô, khoé miệng rắm thúi trên mặt hất lên cao.

Cho anh vui vẻ ch*t luôn. Đàn ông mà.

Nếu có thể nịnh nọt giải quyết vấn đề thì đừng ầm ĩ cùng hắn, lãng phí sức lực. Sự thật càng phân biệt càng rõ ràng, người với người càng ầm ĩ càng minh mẫn, cũng không thể để Hứa Vong Xuyên quá tỉnh táo, ngu một chút mới ngoan ngoãn làm con chó to anh dũng không sợ gì của cô.



Bị cúp điện.

Máy phát điện chạy bằng dầu diesel vẫn đang cung cấp điện, nhưng việc sạc pin cho điện thoại chẳng có tác dụng gì.

Thứ bỏ đi này vốn là vật bất ly thân trong thời đại hoà bình, công dụng tính năng quá mạnh, ăn tô mì sợ cũng phải dựa vào nó để thanh toán, có thể nói như cái xích chó vô hình bằng điện tử, nhìn thì tưởng là vật tiện dụng cho sinh hoạt, nhưng thật ra đã biến đổi ngầm thành một hình thức thuần hoá cao cấp —— Chó bị xích còn biết nhe răng, con người mà dùng điện thoại vô tội vạ khác gì ch*t toi đâu.

Tận thế, văn minh nhân loại bị phá huỷ hầu như chẳng còn thứ gì, xích chó điện tử thời hiện đại cũng phải ngoan ngoãn biến thành cục gạch thôi.

Triệu Quang Minh quả quyết phá huỷ nó lấy bộ linh kiện ra để cải tạo chiếc đài radio mà Diệp Tịch Nhan đã mua trước đó.

Sau khi mở rộng kênh thì có thể nghe được rất nhiều tin tức.

Chàng trai lau cái kính mắt bẩn thỉu, lắp pin vào, dò kênh, lúc đầu thì chỉ nghe được vài tiết mục vô tuyến quỷ dị—- bài hát quen thuộc bóp méo, tiếng thét chói tai của trẻ con, quốc đảo AV thì toàn tiếng vô nghĩa, chiết khấu 11/11 của các nhãn hàng lớn… Thời gian dần trôi qua, nghe được một chút tin tức không quá điên.

Trường đại học Giang thành.

Mấy sinh viên giàu có với chủ nghĩa lý tưởng chia sẻ cách tự cứu mình trên đài vô tuyến, hô hào người sống sót còn dư sức lực thì đến khu tị nạn của trường đại học ở phía ngoại ô.

“Chúng tôi có cung cấp lều vải, nước và thức ăn… Chỉ cần là dân chưa bị cắn đều có thể tới. Phục vụ cứu viện cho cả người già yếu tàn tật, nếu nghe thấy tin tức này hãy phát tán nó ra rằng trường đại học ở ngoại ô có chỗ tránh nạn!

Trường đại học ở ngoại ô có chỗ tránh nạn! Đừng từ bỏ, hỡi đồng bào, chỉ cần đồng tâm hiệp lực chắc chắn chúng ta sẽ sống sót qua thời kỳ tăm tối nhất!”

Băng tần này là lời ghi âm.

Triệu Quang Minh nghe đi nghe lại mấy lần, cho đến tận khi hốc mắt ẩm ướt. Chàng trai lau nước mắt, đeo kính lại rồi gọi Tôn Á tới.

“Cậu cảm thấy thế nào?” Triệu Quang Minh hỏi.

“…” Tôn Á mím mím môi, “Tớ không biết, Tịch Nhan nói không nên tuỳ tiện tin tưởng bất cứ kẻ nào.”

“Tôn Á, Diệp Tịch Nhan là người đàn bà có ý chí sắt đá, vừa điên vừa quái, luôn có cảm giác cô ta biết nội tình, nhưng cứ im lìm. Đại ca tôi coi như đã ngã

xuống, bị cô ta túm chặt như con chó, nhưng chúng ta không thể ngồi chờ ch*t, cậu hiểu không? Hai ngày nay, phụ cận thường xuyên có máy bay tuần tra, chắc chắn đang tìm Giang Diễn, chúng ta mau chóng dùng hắn để đổi đến thuốc ngăn chặn… Đến lúc đó tớ muốn đi tìm mẹ mình, rất nguy hiểm nhưng nếu bỏ cậu theo cô ta, tớ cũng không yên lòng… Tớ, tớ thật sự sợ rằng thời điểm then chốt Diệp Tịch Nhan bắt cậu cản zombie!”

Tôn Á cuộn chặt ngón tay, không nói một lời.

Triệu Quang Minh nghĩ tới nghĩ lui, cắn răng nói: “Cậu là chưa thấy dáng vẻ tính toán tường tận của cô ta ở bên ngoài đó thôi, có hai người phụ nữ bị nhốt trong tiệm thuốc…Cô ta cơ mưu để cho hai người kia nổi điên dồn ép đại ca đi, thế còn chưa là gì, biết là ra ngoài, quan trọng nhất là phải giữ mạng, nhưng mà lúc sau nhặt được chìa khoá, rõ ràng có thể quay lại cứu người nhưng cô ta cũng không đi. Thấy được trẻ con khóc chặn đường, phản ứng đầu tiên,bảo đó là bẫy, giục chúng tớ chạy… Mặc dù đúng là cạm bẫy đấy…Nhưng cô ta quá bình tĩnh, tỉnh táo đến mức làm cho người ta phải sợ hãi.”

Tôn Á lắc đầu, không ngừng lui lại.

Triệu Quang Minh cuống cuồng nói: “Không phải tớ châm ngòi ly gián các cậu, chỉ là xung quanh đây cũng không an toàn, người xấu nhiều lắm… Cậu nhất định phải suy nghĩ thật kỹ.”

“Mặc dù Tịch Nhan thay đổi nhiều, nhưng cậu ấy chưa bao giờ hại tớ.”

Triệu Quang Minh cười khổ, “Đừng vội cự tuyệt, người vẫn nên biết suy nghĩ cho chính mình.”



Giang Diễn ngồi trong tủ đựng đồ nghe lén hai người nói chuyện, bĩu môi. Tên bốn mắt này giỏi lắm, có chút tâm cơ.

Lặng lẽ không tiếng động chuẩn bị đường lui, trách không được Diệp Tịch Nhan từ đầu đến cuối không nhìn trúng cậu ta, so với tên cơ bắp Hứa Vong Xuyên và Tôn Á đơn thuần, quả thực cậu ta là con khỉ thành tinh.

Nhưng Diệp Tịch Nhan cũng thành tinh mà.

Hai con khỉ thành tinh tranh đoạt hai tên ngốc bạch ngọt… Thật có ý tứ.

Giang Diễn cắn thịt bò khô trộm được trong phòng chứa đồ, nhai ngấu nhai nghiên, bỗng nhiên tỉnh ngộ—- Diệp Tịch Nhan thích Hứa Vong Xuyên, không chỉ bởi vì đối phương khoẻ mạnh cơ bắp, một chọi mười, có thể bảo vệ cô ấy ở tận thế, còn bởi vì Hứa Vong Xuyên và Tôn Á đều đơn thuần ngay thẳng như nhau, không có ba hoa chính choè.

Người thông minh sẽ không thích người thông minh.

Dù có xinh đẹp thông minh thế nào, Triệu Quang Minh vĩnh viễn sẽ không thích Diệp Tịch Nhan, cũng như vậy, mặc kệ Giang Diễn hắn đang tin tài giỏi bao

nhiêu, Diệp Tịch Nhan cũng vĩnh viễn không thích hắn.

“Xong đời, hiện tại bản thiếu gia giả ngốc bạch ngọt còn kịp không nhỉ?”



Cuộc họp buổi chiều theo thường lệ.

Triệu Quang Minh báo cáo máy bay không người lái vẫn lúc ẩn lúc hiện, có thể là quân đội phái tới tìm kiếm Giang Diễn. Từ đầu đến cuối không nhắc đến chuyện tin tức trên đài radio, mãi cho đến cuối, Tôn Á không nhịn nổi chủ động khai báo.

“A, Tiểu Minh sửa radio rồi khuếch trương nó ra nhiều lần, nghe được tin tốt rồi à.”

Diệp Tịch Nhan tủm tỉm cười hỏi thăm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi