ÔM CHẶT BẮP ĐÙI - TIÊU DIỆT ĐƯỜNG QUẢ

Mặt Triệu Quang Minh trắng bệch, sau lưng còn chảy đầy mồ hôi lạnh.

Hứa Vong Xuyên ôm cục cưng nhà mình, bóp tay cô, “Trí nhớ Tiểu Minh kém, chắc quên không nói.”

Triệu Quang Minh, “…À đúng, đại ca nói đúng, gần đây tôi mất ngủ nên đầu óc không tốt, sắp bị bại não rồi.”

“À ra thế.” Diệp Tịch Nhan hất tay Hứa Vong Xuyên ra, đứng lên, đi vòng quanh mấy người vài lượt.

Hứa Vong Xuyên nhíu mày suy tư, hiển nhiên không biết rõ tình hình. Tôn Á cúi đầu, hiển nhiên là rất áy náy.

Giang Diễn gãi bụng, ngáp không ngớt, hiển nhiên là rất nhàm chán.

Diệp Tịch Nhan đứng sau lưng Triệu Quang Minh, cười nói: “Cậu muốn đến chỗ tránh nạn lớn hơn?”

“Không…”

“Tôi cũng nghĩ thế.” Diệp Tịch Nhan gật đầu, “Cậu phải đi thì mới cứu được mẹ mình, chứ không phải là sống tuỳ tiện cẩu thả ở đây, nhưng lại chẳng yên lòng

Tôn Á, muốn đưa cô ấy đến nơi có nhiều người bình thường hơn, rời khỏi người phụ nữ lãnh huyết vô tình là tôi đúng không?”

Tôn Á và Triệu Quang Minh đều lắc đầu. Xem ra trúng rồi.

Diệp Tịch Nhan chuẩn bị tâm lý từ sớm, Gia Cát Lượng thông minh tuyệt đỉnh, người đời nhiều khi vẫn mắng ông đa mưu túc trí như yêu quái.

Cô sống lại, không thích làm việc như người thường, sớm muộn cũng sẽ bị chán ghét.

Giang Diễn nhíu mày, thăm dò Diệp Tịch Nhan.

Cô ấy không tức giận, giọng điệu cổ quái, nhưng hình như có hơi…tán thưởng? Tán thưởng Triệu Quang Minh???

Diệp Tịch Nhan nhún vai, “Chỉ cần Tôn Á an toàn, ở đâu tôi đều không có ý kiến.”

Tôn Á ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Thế Tịch Nhan, chúng ta cùng đi đi?”

Lần trước ba người rời đi để cô ở lại giữ nhà, suýt chút nữa bị người xấu cư*ng bức, Tôn Á có bóng ma tâm lý, nhưng lại không dám nói ra, sợ gây phiền phức cho mọi người. Nếu như có thể, cô thật sự muốn đến chỗ có nhiều người một chút, động vật quần cư rất khó bỏ được tập tục thích sống chụm lại.

Diệp Tịch Nhan lắc đầu, “Không, tớ không đi, tớ không tin ai cả.” Hứa Vong Xuyên bỗng chốc rất muốn hỏi: Anh thì sao?

Nhưng hoài nghi tồn đọng quá lâu, muốn hỏi thành lời cũng cần rất nhiều dũng khí. Hứa Vong Xuyên nhìn Diệp Tịch Nhan, không bao lâu sau thì thu hồi lại ánh mắt, chỉ để hai tay đặt lên gối, nửa ngày liền, thấy hơi lạnh thế là nắm chặt tay, tự chuốc cho mình liều thuốc mê.

Không quan hệ.

Mặc dù cô không tin anh. Nhưng vẫn hơi thích anh. Thế vẫn chưa đủ sao?

Hứa Vong xuyên thoả mãn, đã là chó liếm chân đừng có được một tấc lại tiến thêm một tấc.

Tôn Á lộ vẻ mặt mất mát, ỉu xìu, co cổ không nói thêm gì nữa.

Diệp Tịch Nhan ghé miệng vào tai Triệu Quang Minh, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được mà nói:” Chỉ cần Tôn Á nguyện ý, lúc nào cậu cũng có thể mang cô ấy đi, nhưng Tiểu Minh à, cậu cũng biết tôi rồi đấy, chưa bao giờ thích là người bình thường. Nếu như cô ấy có chuyện bất trắc, Hứa Vong Xuyên cũng

không bảo vệ được cậu đâu, tôi sẽ cho cả nhà cậu biến thành zombie, sau đó để bác trai bác gái tự mình ăn thịt cậu.”

Triệu Quang Minh:!!!

Diệp Tịch Nhan đứng thẳng người, cười cười.

Vừa nãy còn uy hiếp người, giờ lại ôm tay xoa xoa, cứ như bị lạnh, thở sâu rồi đi thẳng vào phòng bếp, lấy hoa quả trong tủ lạnh ra, gọt cho mọi người ăn.

Xoài hơi héo nhưng vẫn rất ngọt.

Cô không ngừng xiên rồi đưa cho Tôn Á, như sợ về sau cô ấy sẽ không được ăn nữa.

Giang Diễn thấy thế thì không hiểu sao lại bực bội, mắt tím bầm chưa tan, lại bắt đầu thấy ngứa da, “Được rồi, được rồi, gái lớn như bát nước đổ đi, cô là mẹ Tôn Á chắc, Tiểu Triệu… Tạm ổm, biết dùng não. Các người cứ đợi tại đây cũng chả là việc hay, chẳng phải muốn bắt tôi để trao đổi thuốc ngăn chặn sao? Muốn tôi nói thì cũng đừng diễn trò biệt ly buồn bã này, đến lúc đó người của tôi tới rồi, bốn người các cậu đều đến sống ở quân đội với tôi không được sao!”

Diệp Tịch Nhan, “Hả?”

Nét mặt Tôn Á sáng bừng lên. Đó cũng là biện pháp.

Triệu Quang Minh nhíu mày, mặt dài ra, cùng Hứa Vong Xuyên trăm miệng một lời: “Cút!”

Triệu Quang Minh: ” Tên biến thái ch*t dẫm, mày muốn cạy góc tường đại ca tôi chứ gì! Nói dễ nghe thế!”

Mặc dù Diệp Tịch Nhan xấu xa, nhưng ai bảo lại được Hứa Vong Xuyên thích chứ.

Cũng không thể để Giang Diễn lắc lư mang đi, bằng không đại ca kính yêu của cậu sẽ nổi điên mất.

Giang Diễn hừ một tiếng, quay đầu đi.

“Hảo tâm lại bị xem như lòng lang dạ thú, tôi giống người thiếu phụ nữ chắc?” Hắn chỉ là thiếu Diệp Tịch Nhan thôi, hai tên đầu óc thông minh thế lại còn nhao ra thể hiện làm gì! Tận thế rồi, có phải thi Thanh Bắc nữa đâu!

Năm người ăn hoa quả xong rồi giải tán. Vốn là Tôn Á trực đêm.

Hứa Vong Xuyên ôm Bì Bì đâm đầu vào phòng quan sát, dầu diesel vẫn còn nên thiết bị cung cấp điện trước mắt vẫn có thể vận hành bình thường.

Tâm trạng Diệp Tịch Nhan không tốt. Ngồi trên sân thượng tầng 3 hút thuốc.

Sau khi sống lại cô chưa từng chạm vào khói thuốc, tư thế kẹp thuốc rất quen thuộc, bộ dạng hút thuốc lại chật vật, miệng vừa rít vào thì đã ho đến mức gục người xuống.

Giang Diễn lệt xệt đi lên.

Không dám tới quá gần, đặt cái ghế cách một mét rồi ngồi xuống, cũng phối hợp run run lấy điếu thuốc từ trong hộp ra, che tay rồi đốt lên, hít một hơi thật sau, ngửa cằm lên, phả khói từ khỏi lỗ mũi.

“Còn chưa hỏi cô, sao biết được chuyện thuốc ngăn chặn?” Giang Diễn đã muốn hỏi từ lâu.

Đám học sinh cấp ba mở miệng há miệng nói ra điều cơ mật tối cao. Phải biết, hắn cũng là sau khi bùng dịch zombie mới biết được. “Cha tôi làm công ty khoa học kỹ thuật sinh học.”

“O…” Giang Diễn nửa tin nửa ngờ, cầm điếu thuốc cười cười, “Không biết hút thì đừng cố hút, ho nhiều khiến tôi cũng đau lòng.”

Diệp Tịch Nhan trừng mắt, đưa chân đạp vào ghế của hắn.

Giang Diễn vội vàng cầu xin, “Bà cô ơi, bà cô của tôi ơi, tôi có trêu chọc gì cô đâu mà cô hung dữ vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi