ÔM CHẶT BẮP ĐÙI - TIÊU DIỆT ĐƯỜNG QUẢ

“Cục cưng ngoan… Chồng cho em… Cục cưng muốn làm gì chồng cũng cho hết… Muốn đại dương v*t được đâm mạnh vào, để huy*t d*m đỡ ngứa hơn, được không?”

Diệp Tịch Nhan gật đầu.

Lông mi treo giọt nước mắt óng ánh. Yêu kiều ch*t luôn.

Hứa Vong Xuyên hôn cái miệng đầy tinh dịnh của cô, liếm rồi lại liếm, “Nói, tinh d*ch của chồng ngọt hay không?”

“…Ư ưm ưm… Ngọt… Vài tỷ DNA của chồng nên cực kỳ ngọt luôn…” Nhận được đáp án hài lòng, chàng trai mở lòng bàn tay đã hứng đầy d*m dịch,

duỗi ngón tay ép vào hạt đậu đang cương cứng, sau đó đâm mạnh để đại dương

vật đói khát xuyên qua huy*t d*m của cục cưng. Hizz…

Diệp Tịch Nhan nhíu mặt lại, ưỡn eo.

Hít ngụm khí lạnh rồi ngửa đầu ra sau để thở. Cái gì gọi là thoải mái.

Đây chính là sự thoải mái. Mẹ nó, sướng ch*t cô rồi.

Hứa Vong Xuyên nhíu mày quở mắng, “Kẹp cái gì? Chặt như thế sao đi vào được? Thả lỏng, thả lỏng, bảo em thả lỏng em có nghe thấy không… Siết chặt thế này mà ngày nào cũng cáu kỉnh không cho anh chơi, lão tử mà không chơi,

huy*t d*m sớm muộn sẽ đóng chặt lại, Diệp Tịch Nhan, suy nghĩ cho sức khoẻ của mình thì mỗi giây mỗi phút cứ để nó ngậm lấy dương v*t của lão tử…”

Cô nào dám cãi lại, lông mày e thẹn dán vào mắt, ngửa đầu cọ vào cằm anh, “Chồng, làm, làm đi… Cho hết vào đi, cắm đến tận cùng, người ta thèm đến ch*t mà anh chẳng buồn lo…Chỉ biết nói kháy nói mát…Nhuy hoa d*m đãng đang chờ bị đại dương v*t đâm, tử c*ng lẳng lơ cũng đang chờ đại dương v*t ghé thăm… Anh nỡ lòng nào để em n*ng lên thế này!”

Hứa Vong Xuyên cắn mũi cô, thô bạo nhào nặn âm đế. Chơi ch*t cô luôn.

Sớm biết Diệp Tịch Nhan d*m thế này, ngày trước lúc tỏ tình không thành thì sau khi tan học phải chặn đường, ấn vào phòng học rồi mạnh mẽ cưỡng gian, chơi cho khô là tự nhiên sẽ ngoan ngoãn yêu anh.

Đỡ phải bị cảnh vừa nhớ đến đã đau lòng. Hoá ra cô lại là kiểu này.

Hoá ra cô lại là kiểu…

Không chịu ngoan ngoãn yêu anh.

Diệp Tịch Nhan thở một hơi, ôm tấm lưng cường tráng của chàng trai, lần mò xuống túm vào cặp mông, chỉ chịu được hai lần nện, chua xót rồi lập tức trợn trắng mắt phun ra.

Tiểu huy*t ra sức xoắn lại.

Từng nếp thịt mềm như con sóng liên tiếp quấn lấy dương v*t.

Hứa Vong Xuyên cau màu, suýt chút cùng bắn theo, phải cố kìm lại thế là tức giận vỗ vào hạt đậu mẫn cảm đang vểnh lên.

Diệp Tịch Nhan run rẩy, tiểu huy*t vẫn chưa nhả ra, vừa phun xong, âm đế lại bị đánh, nào có chịu được, nắm chặt bàn tay nổi đầy gân xanh của Hứa Vong Xuyên đặt lên cái v* thèm khát, mềm mại nói: “Chồng ơi, xoa xoa ngực sữa đi, chẳng phải anh thích vừa chơi vừa xoa v* của cục cưng sao…”

Hứa Vong Xuyên khựng lại.

Nhấp môi, liếm láp lỗ tai của cô và hỏi:” V* mềm thật, nói, có phải đang mang thai không, căng phồng kinh người, hay do thèm được chồng vần vò.”

“Là…là do em mang thai, hu hu hu… Mới mười sáu tuổi đã bị đại dương v*t làm lớn bụng, về sau phải làm sao bây giờ? Đều do chồng ấy, lần giao phối nào cũng bắn cực nhiều, người ta lại d*m, lập tức thụ tinh… Hu hu hu…”

“Bảo em diễn kịch dỗ dành anh, chứ không bảo em trào phúng anh nhé, cục cưng xấu xa!”

Diệp Tịch Nhan ôm rồi hôn anh một cái, dụ dỗ:” Ngoan ngoãn, đừng nghịch ngợm, về sau chờ yên ổn, ngày nào cũng cong mông cho chồng chơi, rồi sinh em bé cho chồng.”

Hứa Vong Xuyên đỏ mắt. Ôm chặt lấy cô.

Sao hôm nay Diệp Tịch Nhan lại đáng yêu thế nhỉ, anh yêu cô mất rồi, làm thế nào bây giờ?

D*m huy*t mau chóng thít chặt lại, nước thì nhiều, miệng còn ngọt như vậy, eo mềm mại như rắn, lắc lư khiến dương v*t mỏi nhừ… Có phải cho cô cái mạng này, cô mới bỏ qua cho anh không?

Cô gái thở gấp không ngừng.

“Chồng làm đi… Không cho phép ngừng… Ép khô anh… Ư ư… Người ta muốn ép khô anh…”

Hứa Vong Xuyên dạng hai chân ra rồi điên cuồng hẩy mông.

Bạch bạch bạch, nện mạnh cả trăm lần rồi xoay người lại, một lần nữa rút dương v*t ra và bất ngờ thúc mạnh.

Diệp Tịch Nhan vội vã cởi áo, móc cặp v* ra khỏi áo ngực, bóp cho nó vểnh lên, rồi đưa nó về phía miệng anh, như sợ chàng trai không mút.

Hứa Vong Xuyên ngậm lấy núm v*, lông mày trầm xuống, mút say sưa ngon lành, ôm eo thon rồi ra sức đưa cô lên đỉnh.

Phịch phịch phịch—- tiếng nện không vừng vang lên. Là do quy đ*u đâm vào cổ tử c*ng.

Tư thế này vào được rất sâu, thật sự là sướng đến điên người.

Diệp Tịch Nhan hôn lên mái tóc anh, kêu rên thở gấp, không bao lâu sau thì cảm giác trướng căng chua xót lại tới, tiểu huy*t phun ra rất nhiều nước, cô thì cuồng loạn ngửa cổ kêu gào.

Zombie nghe tiếng đến càng ngày càng nhiều. Leo cả lên trần xe rồi rung lắc thân xe.

Hứa Vong Xuyên ngẩng đầu khỏi bộ ngực sữa, khàn khàn nói: “Cục cưng ngoan, đừng gào nữa, không zombie lật xe mất.”

Diệp Tịch Nhan khóc ra hai giọt nước mắt, nhưng vẫn cố che miệng, còn chưa chuẩn bị xong thì con chó lớn chơi xấu vần vò cặp mông bự, thời điểm cắm vào còn nhấn mạnh, lúc nhổ ra còn cố nâng lên, chơi cô không còn đường sống, mỗi lần đều là tuyệt đỉnh.

Diệp Tịch Nhan che miệng lắc đầu. Sướng đến bay bổng.

Lưng ngọc phấn hồng, mông trắng mật đỏ, và khuôn mặt thanh thuần mỹ lệ của hoa khôi trường giờ quyến rũ như con hồ ly tinh.

Ưm a —— ưm a ——

Diệp Tịch Nhan lắc lư lên xuống, tóc đen tán loạn. Hứa Vong Xuyên bỗng nhiên dừng lại.

Chôn thật sâu côn th*t, cắm mặt vừa bú mút đầu v* vừa thở dốc.

Diệp Tịch Nhan chậm rãi ngồi xuống, túm chặt núm v* màu nâu đang dựng thẳng của anh, “Sao lại dừng…”

“Zombie hình như nhìn và hiểu việc chúng ta đang ân ái.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi