ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN



Thương Mẫn nói xong, mắt nhìn thấy mặt của Mâu Nghiên đen xuống bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, trong lòng của Thương Mẫn giật mình, nhanh chóng ôm anh giống như là một con gấu, hai cánh tay gắt gao ôm chặt lấy eo của anh.

“Em sai rồi em sai rồi, lần sau em không dám nữa đâu.” Nước mắt của cô rơi rất tự nhiên, lại ấm ức đảo quanh trong hốc mắt: “Anh tha cho em lần này đi.”
Mâu Nghiên cúi đầu xuống.

Trên mặt của Thương Mẫn vẫn còn có vết cà phê giống y như là một con mèo, cộng thêm cái mũi đỏ đỏ với lại nước mắt lưng tròng, quả thật làm cho người ta đau lòng.

Lúc anh nghe thấy cô với Mạc Hậu đối chọi chính diện với nhau, trong lòng của anh lo lắng muốn chết đi được, sợ là cô sẽ làm ra chuyện sai lầm.

Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô, không hiểu sao anh lại có một cảm giác bực bội.


“Mấy lời như vậy em đã nói vô số lần rồi.” Mâu Nghiên vẫn lạnh mặt như cũ.

Cô biết rất rõ điểm yếu của anh là cái gì, nhưng mà anh quả thật dung túng cô quá mức, nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó anh không có cách bảo vệ cho cô, chỉ sợ là cô sẽ dẫn lửa thiêu thân.

“Em xin lỗi…” Thương Mẫn chớp chớp mắt.

“Anh cho là trải qua nhiều chuyện như vậy thì ít nhất em cũng sẽ trưởng thành một chút, nhưng mà sự thật là do anh đã xem trọng em rồi.” Mâu Nghiên đưa tay nới lỏng tay của cô ra, quay người lại đi lên lầu mà không thèm quay đầu.

Thương Mẫn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.

Trong khoảnh khắc Mâu Nghiên quay người đi, lòng của cô lại cảm thấy đau đớn không có điềm báo, vốn dĩ là cô muốn dùng nước mắt của mình để có được tình thương, trong nháy mắt liền bị cảm giác mất mát thay thế, nước mắt rơi xuống từ trong hốc mắt.

Anh… thật sự tức giận rồi…
Thương Mẫn buông thỏng tầm mắt.

Cô ngồi yên ở trên ghế sa lông, cầm điện thoại không biết phải làm như thế nào.

Là bởi vì cô làm Mạc Hậu bị thương hả? Nhưng mà rõ ràng là cô đâu có làm cô ta bị thương đâu, hoặc là cô không nên xung đột chính diện với Mạc Hậu? Nhưng mà đây cũng không phải là lần đầu tiên, hơn nữa lúc đó chuyện xảy ra rất đột ngột, cô cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Thương Mẫn ngồi trong phòng khách một hồi lâu, âm thanh ở trên lầu vẫn còn chưa dừng lại, cô biết Mâu Nghiên đang luyện quyền.


Trên lầu có một căn phòng được đặt các máy để tập thể hình, là nơi để Mâu Nghiên rèn luyện thân thể, bước chân của Thương Mẫn hơi bồi hồi, nghiêm túc suy nghĩ lại nếu như lúc này mình đi lên có khi nào sẽ bị Mâu Nghiên đánh một quyền bay đi không chứ.

Nhưng mà mình là người đã gây chuyện, cũng không thể bỏ mặc như vậy, dựa vào tính tình đó của Mâu Nghiên, nếu như cô không chủ động đi dỗ dành anh, vậy thì anh sẽ chiến tranh lạnh với cô vài ngày.

Sắp phải đến Milan rồi, hơn nữa ngày hôm qua anh tặng cho cô một món quà sinh nhật quý giá như thế, nếu như cô còn không tim không phổi như vậy, có khi nào sẽ để người ta cảm thấy mình quá vô tình?
Nửa tiếng đồng hồ sau.

Âm thanh trong phòng tập thể thao dần dần nhỏ xuống.

Một cái đầu nhỏ thò vào từ ngoài cửa, Thương Mẫn chớp mắt, Mâu Nghiên đang đứng bên cạnh cửa sổ uống nước, anh ngửa đầu, mồ hôi chảy xuống từ thái dương rơi vào trong cổ áo, anh nâng tay lên lau mồ hôi, thuận tay cởi áo ra.

Cơ bụng với đường cong rõ ràng lộ ra, mà ngay sau đó những vết sẹo trên lưng anh cũng đập vào trong tầm mắt cô.

Đây là những vết thương bởi vì cô mới có…
Trong lòng của Thương Mẫn tê rần, nện bước chân đi đến từ đằng sau lưng anh, vòng tay ôm lấy eo anh.


Trên người của người đàn ông vẫn còn cảm giác nóng bỏng sau khi vận động, gương mặt của Thương Mẫn cọ cọ trên lưng anh, hai tay nắm chặt lại với nhau, một bộ dạng thề sống thề chết cũng không chịu buông ra.

Thật ra thì Mâu Nghiên đã phát hiện ra cô từ lâu, nếu không thì căn bản ngay cả đến gần người anh cô cũng không gần được.

Anh cúi đầu xuống nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt lại với nhau ở trước bụng mình, khóe miệng xuất hiện nụ cười, nhưng mà nhanh chóng bị anh đè xuống.

“Chiêu này cũng vô dụng thôi.” Mâu Nghiên vẫn lạnh lùng nói như cũ: “Buông tay ra.”
“Không buông.” Thương Mẫn không chỉ không buông ra, thậm chí còn vô lại ngồi xổm trên mặt đất, tay đang vòng lấy eo của anh từ từ đổi thành đùi: “Trừ phi anh không giận em nữa.”
Mâu Nghiên nhìn một cục đang treo ở trên chân mình, hít một hơi thật sâu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi