ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN



Anh dời bước chân đi ra bên ngoài, mà Thương Mẫn thì ôm chặt lấy bắp đùi của anh, trực tiếp để anh nâng lên, hoàn toàn trở thành vật trang trí cho đôi chân.

“Anh muốn đi tắm, em cũng đi theo à?” Mâu Nghiên mặt không đổi sắc nhìn cô.

“Đi!” Thương Mẫn ôm chặt lấy chân anh, cũng không phải là chưa từng nhìn thấy dáng vẻ không mặc quần áo của anh, anh cũng dám lộ, cô có cái gì mà không dám nhìn?
Khóe miệng của Mâu Nghiên xuất hiện một nụ cười thú vị, anh quả thật kéo Thương Mẫn vào trong phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen.

“Anh hỏi em một lần nữa, em có buông ra hay là không?” Sắc mặt của Mâu Nghiên đã hoàn toàn trầm xuống.

Thương Mẫn có chút sợ hãi, thật sự đã vào phòng tắm rồi, sự khí phách hồi lúc nãy của cô đã tiêu tán đi một chút, nhưng mà khi ngẩng đầu lên đối diện với gương mặt âm trầm của Mâu Nghiên, cô lại âm thầm tự phân cao thấp với mình: “Anh tắm là chuyện của anh, em cũng không làm cản trở anh.”
“Ừ?” Mâu Nghiên nói, cởi cái thắt lưng trên người mình ra, rất không dây dưa dài dòng mà cởi quần xuống.


Thương Mẫn chỉ cảm thấy quần mà mình đang ôm ở trong tay trở nên lỏng lẻo tụt xuống, nhưng mà cô vẫn còn đang cố gắng chống đỡ không chịu buông tay, nhưng một giây sau dòng nước ấm áp xối xuống từ trên đỉnh đầu, cô giật nảy mình ngẩng đầu lên.

Dựa vào góc độ hiện tại của cô, lập tức đập vào mắt đó chính là…
Thương Mẫn giật mình mở to mắt, trên mặt lập tức đỏ bừng một mảnh.

Không phải vẫn còn đang tức giận hả? Anh có phản ứng từ lúc nào vậy…
Gương mặt của Thương Mẫn trở nên bối rối, nước của vòi hoa sen xối lên trên mặt cô, cũng làm cho cả người Mâu Nghiên ướt nhẹp.

Mâu Nghiên ho nhẹ một tiếng, lúc đầu anh cũng chỉ muốn chỉnh cô một chút, nhưng mà bây giờ ánh mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó của anh, lại làm cho anh không biết phải làm như thế nào.

Hơn nữa tư thế này của cô quả thật làm cho người ta có suy nghĩ kỳ quái.

“Nè.” Mâu Nghiên giật giật chân: “Em nhìn đủ chưa vậy?”
Thương Mẫn như là vừa mới tỉnh dậy trong giấc mộng, cô vội vàng buông lỏng tay ra, đặt mông ngồi trên mặt đất.

Mâu Nghiên cởi quần áo trước mặt cô rồi ném qua một bên, tự mình tắm.

“Em… em chờ anh tắm xong.” Thương Mẫn bò dậy chạy trối chết ra ngoài.


Mâu Nghiên cười tươi hơn một chút, nhưng mà không qua vài giây, Thương Mẫn đã xuất hiện ở cửa phòng tắm, cô đóng cửa phòng lại, lại nhanh chóng chui xuống vòi hoa sen.

“Em em em, em lạnh quá.” Cả người của Thương Mẫn ướt nhẹp, giữa mùa đông rời khỏi dòng nước nóng, quần áo ướt đẫm dính ở trên người lạnh không chịu nổi.

Động tác của cô làm cho cô dán chặt vào thân thể của Mâu Nghiên, dục vọng vẫn còn chưa tiêu xuống của Mâu Nghiên lại bởi vì cô đến gần mà bùng cháy một lần nữa.

“Em có biết là bây giờ em đang làm cái gì không hả?” Anh nặng nề nói.

“Hả?” Thương Mẫn vẫn còn chưa nhận ra.

Còn không đợi được đáp án của Mâu Nghiên, một cảm giác nặng nề đã đặt cô lên trên vách tường, nụ hôn của Mâu Nghiên rơi xuống một cách rất chính xác.

Anh làm hai ba cái liền cởi quần áo ướt đẫm ở trên người cô ra, vững vàng áp chế cô trong ngực.


“Mâu Nghiên…” Rốt cuộc Thương Mẫn cũng đã ý thức được suy nghĩ của anh, cô xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên tiếp xúc da thịt với anh, nhưng mà lại nhìn thẳng nhau vào mặt nhau mập mờ như thế ở trong phòng tắm, chính là trước kia cô không có nghĩ tới cái này.

“Tiểu yêu tinh.” Mâu Nghiên nâng thân thể cô lên, để hai chân của cô bám chặt lấy thân thể anh: “Bây giờ em có muốn buông ra cũng không có cơ hội đâu.”
Cái ôm gấu túi vốn dĩ rất an toàn trong mắt của Thương Mẫn cho đến bây giờ giống như là chưa từng thay đổi, hơn nữa cô còn không kịp nói chuyện, âm thanh đã bị chôn vùi trong cổ họng theo sự xâm nhập của anh…
Nửa đêm, trong biệt thự yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng sóng biển ở bên ngoài.

Hai người nằm trên giường ngủ, Mâu Nghiên nhắm mắt lại giống như là đã chìm vào giấc ngủ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi