ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN



“Anh thực sự hoảng loạn, nghĩ đến chuyện sau này em sẽ trở thành vợ người khác, anh chưa từng sợ hãi đến vậy, cho nên mới dùng sai cách tạo ra sự hiểu lầm ấy.”
“Hiểu lầm?” Thương Mẫn cảm thấy buồn cười: “Ở trong mắt anh, đó chỉ là hiểu lầm thôi sao?”
“Anh ta thực sự không thích hợp với em, em cũng thấy rồi đấy.

Anh ta có tính cách nhu nhược, quan hệ gia đình phức tạp.

Em tới nhà họ Du sẽ không thể nào sống tốt được đâu.

Hơn nữa, anh chỉ tạo cơ hội cho anh ta và Thương Tuyết, sau đó hai người họ xảy ra chuyện gì thì do họ hoàn toàn tự nguyện.”
“Chuyện sau đó hai người bọn họ đúng là tự nguyện, nhưng nếu không phải anh tạo cơ hội cho họ thì họ sẽ không có cơ hội ở cùng nhau.


Quan hệ trong nhà của anh ấy phức tạp, cùng lắm thì tôi làm con dâu khó khăn một chút thôi, còn anh thì sao? Mối quan hệ gia đình của anh rất đơn giản à, tôi suýt bị cha của anh giết chết.

Anh ấy tính tình yếu đuối nhưng anh ấy đã dùng mạng của mình để bảo vệ tôi.

Còn anh, một người không hề yếu đuối, vì để lấy được tài sản của nhà họ Mạc, để cho Mạc Hậu hết lần này tới lần khác sai người hãm hại tôi khiến cho cuộc sống của tôi lúc nào cũng trong tình trạng nước sôi lửa bỏng Thương Mẫn kích động.

“Mâu Nghiên, nếu không phải anh, tôi và Du Thắng sẽ không phải chia lìa, anh ấy cũng không đụng phải Thương Tuyết.

Nếu không phải anh, tôi và Thương Tuyết cũng sẽ không kết oán sâu như vậy, cũng sẽ không trở thành cây đỉnh trong mắt nhà họ Mạc! Nếu không phải anh, Du Thắng của sẽ không chết…”
Thương Tuyết đương nhiên là hung thủ giết người, nhưng Mạc Hậu và Mâu Nghiên, hai người bọn họ, ai cũng không thể thoát khỏi quan hệ.

Thương Mẫn cười khổ.

Cô một mực trách cứ Du Thắng, trách anh không chung thủy, trách anh bội bạc, nhưng mà chỉ trong nháy mắt cô lại kết hôn với Mâu Nghiên, vậy cô lại tính là cái gì chứ?
Bọn họ đều là kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không phải người tốt.

“Không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này.” Mâu Nghiên hạ giọng.

Thương Mẫn mỉm cười, cô nhìn người đàn ông trước mặt, rõ ràng là người đã từng ngủ chung giường, nhưng đột nhiên cô cảm thấy như chưa từng quen biết anh ta.

“Mâu Nghiên, anh ghét ba anh đúng không?” Thương Mẫn hỏi anh.


Mâu Nghiên không trả lời.

“Bởi vì ông là người chuyên chế, rất muốn kiểm soát, vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn.”
Thương Mẫn gắn từng tiếng, nói rất rõ ràng: “Nhưng dù sao thì hai người cũng là ba con, trong xương cốt có chung một dòng máu, anh và ba anh không có gì khác nhau cả.”
“Em nói cái gì …” Mâu Nghiên nhíu mày.

“Ông ta nắm trong tay cuộc sống của anh, trong lòng có thể không để tâm tới sống chết của người khác, mà anh, không phải anh đang lặp lại con đường mà ông ta đã đi hay sao?” Thương Mẫn rưng rưng nước mắt: “Anh cũng nắm trong tay cuộc sống của tôi, vì từ cái ngày mà chúng ta gặp nhau trong quán bar, anh đã lên kế hoạch cho cuộc sống của tôi rồi, mà tôi thì hệt như một con ngốc, từng chút một bước vào cái bẫy của anh.


“Anh không có ý đó…” Mâu Nghiên giải thích một cái vô lực.

“Anh không cần giải thích.” Thương Mẫn lắc đầu, “Lúc tôi muốn anh giải thích, đã qua rồi.”
Cô nhìn thẳng vào anh: “Tôi hết lần này đến lần khác nói với anh, có chuyện gì anh đừng có giấu giếm tôi, chúng ta cùng nhau đối mặt, còn anh thì sao? Anh đã từng để tâm đến lời nói của tôi chưa? Trong mắt anh, tôi chỉ là kẻ gây thêm phiền phức cho anh mà thôi, cho nên anh sợ tôi quấy nhiễu kế hoạch đoạt quyền của anh chứ gì.”
“Mỗi lần chúng ta bắt hòa, đều là tôi giải thích, cho dù bản thân tôi không cảm thấy mình đã làm sai chỗ nào nhưng chỉ cần khi thấy anh tức giận, tôi sẽ lập tức nhận thua.


Nhưng bây giờ nghĩ tới, đứng ở lập trường của tôi, tôi thực sự không có làm sai gì cả.”
“Anh cảm thấy tôi không nên đối đầu trực tiếp với Thương Tuyết trong cuộc đấu nhưng anh lại không nói cho tôi biết anh đã đối phó với cô ấy.

Anh cảm thấy tôi không nên có liên quan tới Mạc Hậu nhưng anh cũng không có nói cho tôi biết, Mạc Hậu đang nằm trong kế hoạch của anh.

Anh thậm chí còn không nói với tôi, ba anh muốn giết chết tôi, cũng không nói với tôi, ở bên cạnh anh tôi sẽ lấy mạng của mình để đấu với Mạc Hậu.

Anh mạnh mẽ xông vào cuộc sống của tôi, tôi bị ép buộc phải tự bảo vệ chính mình, nhưng đổi lại anh hét lần này tới lần khác không hiểu, sau đó anh còn cảm thấy tôi quá bốc đồng, cảm thấy tôi quá cấp tiến?”
Mâu Nghiên trầm mặc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi