ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 434

Nói xong lời cuối cùng, Mâu Nghiên đã không phân biệt được những lời mình nói là cho Thương Mẫn nghe hay nói cho mình nghe, tất cả cảm xúc bị đè nén đã lâu cuối cùng đều bộc phát lên người Thương Mẫn vô tội vào lúc này.

Thương Mẫn đỏ vành mắt, nhìn chằm chằm Mâu Nghiên một lúc lâu, nhịn những lời nói tức giận ở trong lòng thật lâu.

Sao anh có thể nói những lời làm tổn thương người khác như vậy chứ? Cô nhận ra Mâu Nghiên vẫn còn cảm tình với ba mình, nếu không với năng lực của anh, muốn phản kháng Mâu Chí Tình thì đã sớm ra tay, anh sẽ không chờ đến bây giờ.

Vì muốn anh tốt hơn cô đã buông bỏ thành kiến với Mâu Chí Tình, vậy mà anh lại cảm thấy cô làm như vậy là vì sợ không thể được sống tốt?

Anh và Mâu Chí Tình đều cảm thấy cô đang chạy theo gia sản nhà họ Thịnh sao?

“Em mệt rồi.” Nước mắt Thương Mẫn đảo quanh trong hốc mắt, cô vội vàng quay người đi lên lầu, “Em đi ngủ trước đây.”

Cô không muốn cãi nhau với Mâu Nghiên, cũng không thể cãi nhau với Mâu Nghiên.

“Chẳng phải hai người họ rõ ràng mới làm hòa đó sao?” Chắc chắn Mâu Nghiên bị cái gì kích thích ở bên ngoài rồi, anh là người chững chạc, đến khi anh suy nghĩ thấu đáo lại rồi sẽ bớt giận thôi.

Bóng lưng Thương Mẫn có vẻ hơi cô đơn, Mâu Nghiên nhìn về phía cô rời đi, cả người đau như cắt.

Anh không muốn làm cô tổn thương, nhưng vừa nghĩ tới thời gian của mình không còn nhiều, thì không thể không làm như thế.

Mâu Chí Tình là một người nguy hiểm, anh tình nguyện để Thương Mẫn hận anh, còn hơn để cô có chút lòng thương hại với anh.

Mẹ và dì đều chết trong tay ông ta, anh không muốn để cho Thương Mẫn rơi vào kết cục như thế.

Mâu Nghiên đưa tay che mặt, anh bị mắc kẹt trong những cảm xúc phức tạp không thể thoát ra.

Làm sao bây giờ… Thật khó chịu, chỉ nói nặng lời với cô vài câu mà đã đau lòng không chịu được, anh phải tiếp tục làm những chuyện quá đáng hơn như thế nào đây?

Nhưng nếu không làm vậy, nếu anh thật sự chết đi, thì cô gái ngốc đi theo anh sẽ chết chung thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô không thể thoát ra khỏi chuyện này? Nửa đời sau cô sẽ sống như thế nào chứ.

Cả đêm hai người đều không nói gì. Tuy ngủ chung một giường nhưng lại quay lưng về phía nhau, không ai phá vỡ sự yên lặng đầu tiên.

Thương Mẫn nhắm mắt lại, nhưng cả đêm không ngủ ngon, trong lòng luôn luôn nghĩ đến những lời Mâu Nghiên nói, cô càng ngày càng tức, nhưng hết lần này tới lần khác Mâu Nghiên lại làm như không có chuyện gì, không có vẻ muốn an ủi cô chút nào.

Lại là một ngày mới, sáng sớm, Thương Mẫn đã nhận được tin nhắn của Thương Liên Thành nói là muốn cô về nhà một chuyến.

Vào thời điểm đặc biệt như vậy, chắc chắn sẽ có chút chuyện dây dưa không rõ ràng, người quái gở như Mâu Chí Tình cũng muốn Mâu Nghiên trở về ăn tết, chứ nói chi là Thương Liên Thành.

Thương Mẫn nhớ lại lúc trước, mặc dù Thương Liên Thành đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, còn không phải ba ruột của cô, nhưng dù như thế nào đi nữa, ông ta cũng nuôi cô 22 năm.

Người nhà họ Thương luôn thích sĩ diện, Thương Mẫn cũng biết, từ sau khi cô trở thành chủ tịch Thương Thị, nnhững người thân thích nhà họ Thương đều bắt đầu bỏ đá xuống giếng với Thương Liên Thành, ông ta muốn cô trở về, chỉ sợ ông ta chỉ muốn cho chính ông ta thêm phần thể diện thôi.

Mâu Nghiên ngồi trên ghế sa lon, cầm điện thoại không biết đang xem gì, Thương Mẫn đi qua, do do dự dự.

“Mâu Nghiên…” Cuối cùng cô vẫn mở miệng, “Em muốn về nhà họ Thương một chuyến, anh… Muốn đi cùng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi