ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 435

Mâu Nghiên không thèm ngẩng lên, thái độ vẫn lạnh nhạt như cũ.

“Đến nhà họ Thương làm gì?”

“Ừm, đến thăm một chút.” Thương Mẫn trả lời cẩn thận từng li từng tí vì sợ Mâu Nghiên lại tức giận, “Anh nhìn xem, nhà người ta ăn tết đều đi gặp người thân ở khắp nơi, mặc dù họ thật sự không quá vui vẻ với em, nhưng cũng chỉ có họ mới được coi là người thân của em.”

“Không liên quan đến anh.” Mâu Nghiên cúi đầu.

Thương Mẫn cảm thấy hơi thất vọng.

“Vậy nếu không thì chúng ta ra ngoài một chút đi?” Thật ra cô cũng không cần thiết phải về nhà họ Thương, chủ yếu cô muốn tìm một bậc thang, muốn làm dịu bầu không khí giữa hai người họ.

“Đến xem căn chung cư nhỏ mẹ để lại cho em cũng được.” Thương Mẫn đề nghị lần nữa.

“Đó không phải là phòng cưới của em và Du Thắng sao? Anh đi làm gì?” Mâu Nghiên lại đáp lại một câu.

Thương Mẫn siết chặt nắm tay, nhẫn nhịn cơn tức trong lòng.

“Vậy đi thăm Tô Huệ Phi cũng được, chúng ta đã từng nói sẽ đến nhà họ chúc tết.” Đúng lúc có thể thừa cơ hội này trò chuyện với Tô Huệ Phi, hai người đã lạnh đủ lâu, nếu lạnh hơn, có lẽ sẽ lạnh thấu xương.

“Em cảm thấy cô ấy sẽ hoan nghênh em sao?” Cuối cùng Mâu Nghiên cũng nhìn về phía cô, nhưng lại mang theo vài phần giễu cợt.

“Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?” Thương Mẫn đứng dậy, nổi giận đùng đùng, “Nếu như anh tức giận vì lời nói của em vào đêm qua thì em sẽ giải thích với anh, em cam đoan sau này sẽ không nói chuyện ngu xuẩn như vậy nữa, nhưng nếu trong lòng anh vẫn không thoải mái thì anh cứ nói với em, để em có thể sửa lại, chứ sao anh lại nói lời châm chọc như vậy?”

Mâu Nghiên cười lạnh, lườm Thương Mẫn, cất điện thoại rồi đi lên lầu, “Tùy em nghĩ sao cũng được.”

“Rốt cuộc anh bị sao vậy?” Thương Mẫn không cam tâm, kéo tay anh lại, “Mấy ngày nay anh hơi bất thường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em đã làm sai điều gì mà anh lại đối xử với em như vậy?”

“Em không biết sao?” Mâu Nghiên nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào cô.

“Anh vốn cho rằng em hẳn là một người hiểu chuyện đơn thuần, thế nhưng bây giờ, có người để so sánh, anh mới phát hiện, thật ra em cũng chỉ như thế thôi.”

So sánh?

Thương Mẫn mở to hai mắt.

Anh nói so sánh, không phải đang nói đến Kỷ Mộng Hiền chứ.

“Anh còn như vậy, em thật sự sẽ tức giận.” Sắc mặt Thương Mẫn hoàn toàn âm trầm.

“Tùy em.” Mâu Nghiên hất tay Thương Mẫn ra rồi đi lên lầu.

Thương Mẫn đứng tại chỗ, cơ thể hơi run rẩy.

Hiểu chuyện… Đơn thuần?

Từ khi nào Thương Mẫn cô cần anh gắn những danh hiệu này cho mình? Cô giống như một người hiểu chuyện đơn thuần sao? Nếu ngay từ đầu Mâu Nghiên muốn tìm một người phụ nữ như vậy, thì sao phải khổ tâm trêu vào cô chứ?

Bạch Chấp đi ra từ trong phòng, đúng lúc nhìn thấy Mâu Nghiên đi vào phòng đóng cửa lại, còn Thương Mẫn đứng ở đầu bậc thang với vẻ mặt không tốt.

Còn chưa làm hòa sao? Bạch Chấp đi tới bên cạnh coi hỏi một câu.

Thương Mẫn khẽ cắn môi, “Trông anh ấy giống như người muốn làm hoà sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi