ÔM ĐÙI BOSS ÁC ÔN

CHƯƠNG 539

Thương Mẫn đã từng chứng kiến sức chiến đấu của Mâu Nghiên, chắc hẳn là Bạch Chấp không phải đối thủ của anh.

Ánh mắt của Bạch Chấp lạnh lẽo, lời của Thương Mẫn thật sự đả kích người khác, làm sao cô có thể cho là anh ta đánh không lại Mâu Nghiên cơ chứ: “Tôi có súng, có thể đánh thắng anh ta.”

“Đại ca ơi, cậu đừng có kích động, ở đây là nước R, không thể dùng súng.”

Sau khi trấn an Bạch Chấp xong, Thương Mẫn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, cô nhìn anh ta, nghiêm túc nói: “Bạch Chấp, cây súng ở trong tay của cậu lấy từ đâu vậy?”

“Của người ta cho tôi.”

“Súng ở trong tay của cậu không phải là khẩu súng ở milan đó chứ?”

“Không phải đâu, mang theo súng thì không thể thông qua kiểm tra an ninh, tôi đã xử lý khẩu súng đó rồi.”

Nghe giọng điệu nhẹ nhàng của Bạch Chấp, Thương Mẫn cảm thấy sau lưng của cô lạnh buốt, người ở bên cạnh cô đều là nhân vật thần tiên gì vậy chứ.

“Hiện tại, ở trong tay của cậu có mấy khẩu súng?”

“Có một khẩu, cô muốn hả? Tôi sẽ nghĩ cách tìm một khẩu súng cho cô phòng thân.”

“Không cần, không cần, bình thường tôi cũng không có chuyện gì nguy hiểm, không cần phải có mấy đồ vật lợi hại như vậy đâu.”

“Vậy à, cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi buồn ngủ rồi, tôi về phòng ngủ đây.”

Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Bạch Chấp, Thương Mẫn đau hết cả đầu.

Rốt cuộc cái tên nhóc này là ai vậy, lúc nãy cậu ta nói chuyện với giọng điệu bình thản như thế, cô cứ luôn cảm thấy có lẽ trước kia Bạch Chấp thường xuyên tiếp xúc với súng, nếu không thì cũng không thể nào động một chút lại muốn cho cô một cây súng để phòng thân.

Chuyện của Mâu Nghiên vẫn còn là ẩn số, Bạch Chấp lại xuất hiện một thắc mắc lớn như thế, Thương Mẫn cảm thấy hơn hai mươi năm trước cô sống vô dụng rồi, người ở bên cạnh cô không có một người nào là có thể dễ hiểu, ngoại trừ Tô Huệ Phi.

Nhịn đến bốn giờ sáng, lúc này, Thương Mẫn cũng đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đợi đến lúc cô tỉnh dậy một lần nữa, bên giường của cô đột nhiên lại có thêm một người đàn ông, cô dụi dụi mắt, chắc chắn là ảo giác.

Làm sao Mâu Nghiên có thể xuất hiện ở phòng của cô vào giữa trưa cơ chứ.

Thương Mẫn dụi mắt một hồi, dụi đến nỗi thấy xót, Mâu Nghiên ngồi ở bên giường vẫn còn chưa biết mất.

Mâu Nghiên nhìn thấy người phụ nữ ở trên giường cả nửa ngày vẫn không kịp phản ứng lại, anh cảm thấy lo lắng sau khi anh rời khỏi, Thương Mẫn thật sự có thể chăm sóc tốt cho mình chứ?

Bây giờ còn có thêm một đứa bé, sau này một mình cô phải làm như thế nào đây.

Mâu Nghiên im lặng đặt đơn ly hôn ở trước mặt của Thương Mẫn: “Ký tên.”

“Nói rõ nguyên nhân, nếu không thì anh đừng có nghĩ là mình ly hôn.”

“Tôi đã nói rồi, tôi không yêu em.”

Lúc nói đến nửa câu sau, Mâu Nghiên nhanh chóng di chuyển tầm mắt sang chỗ khác, anh không nỡ nhìn vào đôi mắt trong veo của Thương Mẫn mà nói ra lời tàn nhẫn trái với lương tâm.

Mâu Nghiên ngồi ở bên giường, trái tim đau đớn như là bị hàng nghìn hàng vạn vết cứa nhỏ, vết thương cũ ở trên đầu lại có dấu hiệu tái phát.

“Em không tin!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi