ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1037

Lúc này bà ta rất hốt hoảng, nhưng vẫn cố gảng che giấu sự bối rối của mình, ra vẻ bình tĩnh nói tiếp: “Năm đó đúng là tôi đã đến bệnh viện tìm bà nhưng đây cũng là chuyện bình thường! Chồng tôi vì người phụ nữ khác mà muốn ly hôn với tôi, chẳng lẽ tôi còn không thể đi gặp người phụ nữ kia một lần sao?”

“Chỉ gặp bà ấy một lần thôi sao?” Lam Ngọc Anh lạnh lùng mở miệng hỏi “Đúng!” Nguyễn Hồng Mai rất kiên định nói.

“Di đã nói cái gì với mẹ tôi hả?” Lam Ngọc Anh hùng hổ dọa người, tiếp tục hỏi Sắc mặt Nguyễn Hồng Mai rất khó nhìn, chỉnh lại tóc bên thái dương: “Không nói gì, chỉ trò chuyện hai câu, hy vọng về sau cô ấy có thể thay tôi chăm sóc Hoài Lâm thật tốt, sau đó tôi rời đi”

“Tôi không tin!” Lam Ngọc Anh lại trực tiếp bác bỏ.

Chỉ có ba chữ, giọng nói kiên định quanh quẩn trong phòng khách, cô nhìn thấy vẻ mặt tùy cô có tin hay không của Nguyễn Hồng Mai, cũng không có ý lo lắng, ngược lại cô không nhanh không chậm nói một câu: “Di Lê, có cần tôi phát file ghi âm của dì với nữ thư kí kia không?”

Ngay sau đó, Lam Ngọc Anh cúi đầu, lấy điện thoại từ trong túi ra.

Cô cũng không tiếp tục nhìn Nguyễn Hồng Mai nữa, mà nhìn chảm chảm màn hình trong tay, sau khi mở khóa bằng vân tay thì ngón tay lướt trên điện thoại, có vẻ như đang mở một đoạn file giọng nói ra, ngay lập tức sẽ ấn phát…

Ngay lúc tại tất cả mọi người đang nín thở, Nguyễn Hồng Mai sụp đổ bước nhanh về phía trước.

“Tôi thừa nhận, tôi thừa nhận hết, vậy thì sao chứ!” Nguyễn Hồng Mai giống như bị điên, hô hấp càng ngày càng dồn dập: “Năm đó tôi đến bệnh viện tìm ả đàn bà kia, ai bảo cô ta đã kết hôn rồi mà còn không biết thân biết phận, lại còn chẳng biết xấu hổ cướp chồng với tôi! Chúng tôi đều đã kết hôn, cũng có con gái đáng yêu ngoan ngoãn, một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, cuộc hôn nhân dài đến tám năm, ai mà không hâm mộ hôn nhân mỹ mãn và hạnh phúc của chúng tôi chút”

“Hoài Lâm à, làm người phải có lương tâm, từ khi gả cho anh vào nhà họ Lê, tôi vẫn luôn cố gắng làm tròn bổn phận vợ anh và con dâu nhà họ Lê, tôi có chỗ nào có lỗi với anh chứ? Tôi làm nhiều thứ vì anh như vậy, sinh con gái, hiếu thảo với bố mẹ, chăm sóc gia đình, anh lại vì cô ta mà muốn ly hôn với tôi!

Chẳng lẽ anh muốn để tôi không có chồng, để con gái tôi không có bố sao, tôi không làm được!” Nguyễn Hồng Mai nhìn chảm chảm vào chồng mình, oan ức lên án.

‘Sau đó, lại nhìn về phía Lam Ngọc Anh, giọng nói và ánh mắt đã trở nên bén nhọn trong nháy mắt: “Tôi cảnh cáo ả đàn bà kia, nếu như cô ta cứ tiếp tục dây dưa với Hoài Lâm không buông, vậy tôi sẽ nói chuyện này ra ngoài, bọn họ đừng hòng có thể yên tâm thoải mái ở cùng một chỗ, tôi sẽ khiến Hoài Lâm thân bại danh liệt Tôi sẽ khiến cô ta cút ra khỏi thế giới của Hoài Lâm, đừng có mà quyến rũ chồng của người khác, tốt nhất là cô ta biến mất vĩnh viễn để Hoài Lâm hết hy vọng… Ha ha, về phần cô ta nhảy lầu tự sát, là chính cô ta tự chọn, không trách được người khác, không liên quan gì đến tôi!”

Không trách được người khác?

Không liên quan gì đến bà ta?

Lam Ngọc Anh cảm giác mình đã sắp nghiến nát hàm răng.

Bàn tay buông thống siết chặt ken két, móng tay giống như có thể cầm xuyên qua lòng bàn tay.

Cô nhớ lời Lại Diệp nói cho cho cô, sau khi bà Lê kia rời đi, mẹ ngồi bệt dưới đất một mình, mất hồn mất vía đọc tiểu thuyết… cô còn nhớ rõ, hôm đó mẹ kéo tay cô nói rất nhiều, chỉ là cô còn nhỏ tuổi quá ngây thơ, không hiếu được màu đỏ trong mắt mẹ, khi bà đi còn hôn lên trán cô, vậy là phải bị ép đến mức nào chứ? Không nỡ bỏ con gái nhưng vẫn kiên quyết muốn chết!

Sự tức giận trên mặt Lê Hoài Lâm không hề ít hơn cô, gân xanh đều đang không ngừng nhảy lên trên trán, cơ thể bỗng nhiên run rấy một cái, hung tợn trừng mắt nhìn về phía vợ mình: “Làm bậy! Hồng Mai, tại sao em lại là người như vậy, sao em có thế làm ra chuyện như vậy chứ”

“Đối với ả đàn bà phá hỏng hôn nhân của em, em bảo vệ hôn nhân của em thì có cái gì sai? Em không sai!” Nguyễn Hồng Mai thê lương nói Lê Hoài Lâm không thể tin được trừng mắt nhìn bà ta, một loại sợ hãi và rét lạnh chưa bao giờ có tụ tập dưới đáy lòng: “Em lại còn nói mình không sai? Lúc anh đưa ra đề nghị ly hôn, mặt ngoài em không có phản ứng gì, thậm chí còn làm ra vẻ rộng lượng đồng ý tác thành, thế nhưng quay người em lại chạy đi tìm Sở Vân, cảnh cáo cô ấy, uy hiếp cô ấy, thậm chí cuối cùng ép cô ấy không thể không đi tới đường cùng!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi