ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1038

Lê Hoài Lâm chưa hề nghĩ tới, cái chết của người mình yêu lại là do một tay vợ mình tạo thành!

Nguyễn Hồng Mai lấy thân phận người vợ mạnh như vậy thế chạy đến bệnh viện, nói với Sở Vân vốn đang đau khổ giấy giụa bên trong đạo đức và dày vò, đương nhiên là một kích trí mạng, huống chỉ uy hiếp đe dọa như thế, vì để không phá hỏng gia đình của ông ta, bảo gồm tất cả của ông ta, cùng với để ông ta có thể hết hy vọng, Sở Vân yếu đuối và mong manh như thế bị buộc bất đắc dĩ, đến cuối cùng chỉ có thế lựa chọn kết thúc sinh mệnh.

Làm ra chuyện như vậy, lại còn nói mình không sai ư?

Lê Hoài Lâm cảm giác trong lòng vô cùng lạnh lẽo, có lẽ ông ta không có nhiều tình cảm nồng nhiệt với vợ, nhưng dù sao đã kết hôn nhiều năm, cũng vẫn luôn rất tôn trọng bà ta, rất biết ơn bà ta nỗ lực vì trong nhà, thế nhưng lại không nghĩ tới, trái tìm dưới vẻ bề ngoài kia đúng là khó coi.

“Hồng Mai, em quả thực là đáng sợ! Đáng sợ! Đáng hận!” Lê Hoài Lâm nói ba từ liên tiếp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu anh biết vậy sẽ chẳng lấy em, chỉ sợ đến hôm nay, anh mới coi như thật sự nhìn thẩy con người của em!”

“Hoài Lâm, việc đã đến nước này, em biết mình có nói thêm gì nữa cũng đều vô dụng, nhưng em làm như vậy cũng hoàn toàn là bởi vì yêu anh, em không muốn mất anh, không muốn mất đi cuộc hôn nhân của chúng ta!”

Nguyễn Hồng Mai biết mình đã làm chồng tức giận, không thể không cúi đầu, nước mắt chảy ra, tiến lên ôm lấy cánh tay của ông ta: “Ông xã, bây giờ em nhận lỗi với anh được không, anh tha thứ cho em đi! Cô ta cũng đã chết, người ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy chính là em, em vì anh mà lo cho cái nhà này, không có công lao cũng có khổ lao mà?”

Lê Tuyết Trình vội vàng cầu tình, khóc nói: “Đúng thế bố, khi đó mẹ còn trẻ, làm như vậy cũng chỉ là không muốn đế gia đình chúng ta tan vỡ! Bố hãy tha thứ cho mẹ đi! Người mất cũng đã mất, người sống mới là quan trọng nhất không phải sao?”

Mặc dù trong lòng cười lạnh, rất muốn phản bác, nhưng Lam Ngọc Anh không hề nói một câu, mà chỉ lặng im nghe mẹ con hai người nói, bởi vì cô biết Lê Hoài Lâm cũng sẽ không tùy tiện bị dao động, Lê Hoài Lâm đúng như cô dự đoán, không hề nế mặt chút nào, hất tay vợi ra, tiếng nói có chút khàn khân, có cực kỳ bí ai đau đớn, lại rất kiên quyết: “Không cần nhiều lời, cả đời tôi cũng không thể tha thứ cho cô! Nếu như có thể, thậm chí tôi còn muốn để cô trả lại mạng cho Sở Vân!”

Câu nói sau cùng, lại âm trầm như thế.

Nguyễn Hồng Mai sợ run cả người, khóc thành tiếng: “Ông xã…

“Bố…” Khuôn mặt Lê Tuyết Trinh đầy vẻ lo lẳng.

Lê Hoài Lâm trực tiếp xoay người, không thèm nhìn mẹ con hai người, bóng lưng dưới ánh đèn cực kì lạnh lùng.

Thấy con dâu và cháu gái chuyến ánh mắt cầu xin về phía mình, ông cụ Sang ngồi trên ghế sô pha khẽ đập ba toong xuống đất, sắc mặt cũng có vẻ oán giận, nhưng việc đã đến nước này, cuối cùng cũng chỉ có thể thở một cái thật dài, nói: “Hồng Mai, con vẫn nên để Tuyết Trinh đưa con về nhà trước đi đất”

Lúc này ra lệnh đuổi khách, đã không còn chút tình cảm nào nữa.

Nguyễn Hồng Mai lau nước mắt, thấy trong biệt thự không có ai muốn nói chuyện cho mình, bà ta biết lúc này mọi chuyện đã bị lộ, cho dù bà ta có nói thế nào cũng không làm được việc gì, đành phải thôi, định dẫn con gái về nhà trước.

rồi lại bàn bạc kỹ hơn Dù sao như thế nào đi nữa thì người phụ nữ tên là Sở Vân kia đã chết, mà bọn họ văn còn sống, hai người cũng đã làm vợ chồng nhiều năm như vậy, con gái cũng đã lớn như thế, đều đã đến cái tuổi này, chắc chắn đến khi trong lòng ông ta hết giận, lấy tình cảm lay động có lẽ có thế lấy lại được trái tìm của chồng mình!

Khi mẹ con hai người chuẩn bị rời đi lần nữa, Lam Ngọc Anh lại lên tiếng “Tôi còn có một việc!”

Bởi vì lúc này cô đã chạy lên trước chặn đường, đến mức cho dù trong lòng Nguyễn Hồng Mai có không muốn thế nào, nhưng cũng không thể không dừng bước lại lần thứ hai.

Lam Ngọc Anh đe đọa nhìn châm châm vào hai mắt đối phương, trực tiếp hỏi ra nghĩ ngờ giấu ở trong lòng thật lâu: “Dì Lê, tôi là con gái nhà họ Lê, có phải bốn năm trước bà đã biết rồi không? Có lẽ là còn sớm hơn?”

Thật ra câu này cô đã từng hỏi lúc Lê Hoài Lâm bệnh nặng năm viện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi