ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1145

Khi cô ngẩng đầu, lại đụng phải một đôi mắt đào hoa.

Giống như trong đồn cảnh sát ngày đó, anh ta mặc một bộ đô màu xám than, khuôn mặt tuấn tú phản chiếu trong ánh hoàng hôn, sắc mặt càng thêm cứng rắn, ngón tay mảnh khảnh bật lửa quay đầu châm thuốc.

“Trời ơi! Đúng là oan gia ngõ hẹp.”

Trần Phong Sinh từ một nhà hàng ven đường bước ra, định hút một điếu thuốc rồi quay lại.

Khi nhìn thấy cô, hiển nhiên cũng hơi sửng sốt, lập tức đôi mắt đào hoa bỗng nhiên nheo lại, giây sau ánh mắt trở nên khó lường, Mặc dù hai bên có ân oán, nhưng lúc này Trương Tiểu Du cũng không thế chú ý được nhiều như vậy, vội vàng bất chấp cầu xin anh: “Có kẻ xấu đang đuổi theo tôi, xin anh giúp đỡ một chút”

“Tên đốn mạt.. Cô đột nhiên thốt ra rồi nhanh chóng sửa lại: “Á, ý tôi là anh đẹp trai, anh có chỗ nào để tôi trốn không? Mọi người đều là người Sài Gòn, ra ngoài cũng nên giúp đỡ nhau mới đúng! Tôi chỉ đến đây đế lấy tin tức, nào ngời bị bọn họ bắt được tôi, đòi lấy máy ảnh của tôi rồi đuối theo tôi. Tôi không thế giao ra được, anh có thể giúp tôi một chút không?”

Trần Phong Sinh nhả khói chậm rãi, nhẫn tâm đáp: “Không giúp được”

“Ani Trương Tiểu Du tức đến mức muốn chửi bậy: Cô tức giận chỉ tay về phía anh, dậm chân đến phát điên, nhưng cũng hiển nhiên thôi, bởi lần trước chính cô đã cố tình lừa anh ta rồi tống anh ta đến đôn cảnh sát, lại còn với danh nghĩa là xử tội khiêu dâm, nhất định anh ta hận cô vô cùng, sao có thể giúp đỡ cô chứ. Cô chỉ là nhất thời hoang mang lo sợ mới cúi đầu cầu cứu anh ta!”

Thấy thế Trương Tiếu Du không muốn lãng phí thời gian với anh ta nữa, cô nâng chân lên tiếp tục chạy về phía trước Không ngờ dưới chân vừa có động tĩnh, đã bị người ta tóm lấy, cô hung hãng hỏi: “Này! Anh làm gì vậy?”

Trần Phong Sinh thu lại năm ngón tay nắm lấy cổ tay cô, môi mỏng như cười như không, đôi mắt đào hoa lại nham hiểm: “Chậc chậc, món nợ của chúng ta còn chưa thanh toán xong đâu!”

Trương Tiểu Vũ mở to mắt.

Chết tiệt Cô biết rằng anh ta không phải người tử tế, thấy tình trạng cô thảm như vậy có khi còn muốn thuận nước đẩy thuyền!

Trương Tiểu Du liều mạng cố gắng thoát ra, nhưng bàn tay to lớn như vòng sắt của anh càng nắm chặt, cô có dùng hết sức mình cũng vô dụng, nếu tiếp tục giữ tình thế như thế này thì những người phía sau chắc chắn sẽ đuổi kịp đến đây!

“Cô ta ở phía trước, mau đuổi theo. Nhanh một chút, cô ta nhất định không chạy đi đâu được. Bắt được nhất định phải cho cô ta biết tay!”

“Đợi đấy xem tôi sau khi bắt được cô ta sẽ xử cô ta như thế nào!”

Đang mồ hôi nhễ nhại thì tiếng hô ngoài ngõ càng lúc càng gần.

Trái tìm của Trương Tiểu Du căng thẳng đến mức suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng, lúc này không thế tiến lên chạy được vì bị tên cặn bã trước mặt này giữ chặt, tin chắc rằng đợi khi đám người kia đuổi kịp, tên này nhất định sẽ đẩy cô ra, A, làm thế nào đây”

Trương Tiểu Du gần như choáng váng, dưới ánh mắt chế giễu của anh, cô treo máy ảnh quanh cổ, để dưới áo khoác để giấu đi, sau đó nép chặt cả người vào ngực anh, hai người không chừa một kế hở.

‘Sau đó kiếng chân lên tay vòng qua cố anh, chuẩn xác mà đặt lên môi anh một nụ hôn.

Mùi thuốc lá còn tươi mới, hơi cay cay thấm vào giữa môi và răng, Trương Tiểu Du cố gắng thu mình lại trong vòng tay anh, che lấp mình qua tấm lưng tông rãi của anh, muốn cố gắng bày ra cảnh tượng một cặp đôi đang hôn nhau, tránh mấy tên đang đuổi theo phía Cô hoàn toàn tuyệt vọng rồi, nếu không cũng không hy sinh mình hôn cái tên cặn bã này.

Không dám thả lỏng cơ thể, Trương Tiểu Du cũng không dám buông tay ra, sợ mấy tên phía sau đi đến sẽ nhìn ra chỗ hở nào đó.

Đột nhiên, Trương Tiểu Du mở to mắt Cô cảm thấy lưỡi anh.

Đang quét quanh hàm răng cô, cố gắng cuốn lấy đầu lưỡi ướt át của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi