ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1147

Tửu lượng của Trương Tiểu Du không cao, nhiều nhất là hai chai bia, nên mỗi lần đi phục vụ lãnh đạo đều không ai tìm cô, cảm thấy còn thêm phiền phức.

Sau khi gọi một chai bia và uống hai ngụm tại quầy bar, cô bắt đầu nhìn xung quanh, thấy có rất nhiều cặp đôi ngọt ngào, cô cũng lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn trai Ngô Huỳnh Đông. Sau khi gọi hai lần, cô liền đặt máy xuống như lần trước ở trên trên máy bay, thắc mắc: “Sao vẫn không có ai nghe máy?”

Cô cố ý tính toán thời gian chênh lệch, lúc này ở New York mới là sáng sớm, chẳng lẽ là do bận quá sao”

Sau khi ợ hơi, Trương Tiểu Du một hơi uống hết bia trong chai, sau đó nói với người phục vụ trong quầy bar: “Bia này, lát nữa cho tôi thêm một chai nữa, tôi đi vệ sinhI”

Phòng vệ sinh ở cuối hành lang, cô bước vào với chiếc máy ảnh trên tay.

Hành lang hơi hẹp, nếu có hai người đối diện nhau thì cần phải hơi nghiêng sang một bên, Trương Tử Du bước chân nhanh một chút, đi qua phòng vệ sinh nam, vì cúi đầu hết mức nên đã không thấy bên trong có người đang chuẩn bị mở cửa Cửa phòng vệ sinh mở ra, vừa vặn trùng hợp mà đập vào người cô.

Trương Tiểu Duy không quan tâm bị đập vào đâu, nhưng khi cô nghe thấy tiếng rắc.

Trong nháy mắt tim cô đập thình thịch.

Xong rồi!

Cô vội vàng cúi đầu xuống để kiểm tra, sau khi tháo nắp ống kính máy ảnh ra, tấm kính bên trong thật sự vỡ nát, nghĩ đến tờ giấy cảnh cáo của lãnh đạo về việc bảo quản đồ dùng, nhấn mạnh tâm quan trọng của việc bảo vệ chiếc máy ảnh mà cô khóc không ra nước mắt, không biết làm thế nào đế quay trở lại thời gian “Bị mù sao? Không thấy có người sống sờ sờ đứng đây sao, cứ vậy mở cửa cũng được hả?”

Trương Tiểu Du nối điên, truyền hết lửa giận lên người gây ra chuyện này, sau khi rống lên, cô ngẩng đầu, nhìn thấy rõ đôi mát đào hoa, lập tức sửng sốt: “Làm sao lại là anh?”

“Lại là côi”

Câu nói cuối cùng của hai người gần như vang lên đồng thanh.

Trương Tiểu Du thực sự muốn mắng anh ta, tại sao lại là cái đồ cặn bã nhà anh”

Nhưng mấy giờ trước cô vừa giáng cho người ta một bạt tạ, trong lòng vẫn có chút rụt rè, sợ anh ta tìm mình trả thù, liền lùi lại hai bước.

“Anh cố ý?” Sau khi giữ khoảng cách an toàn, Trương Tiểu Du tức giận trừng mất nhìn anh: “Anh làm hỏng máy ảnh của tôi, tôi không biết đâu, anh đền máy ảnh cho tôi đi!

‘Trần Phong Sinh đút hai tay vào túi quần, nâng đôi mắt đào hoa lười biếng, cười như không cười: ‘Là cô đi không nhìn đường đụng phải, cô còn trách ai”

Nếu cô muốn yêu cầu bồi thường, thì bảo cánh cửa này đi!”

Ngay sau đó, anh ta thản nhiên bước tới, lúc đi ngang qua còn cố tình va mạnh vào vai cô.

Trương Tiểu Du tức giận đến mức lông ngực phập phồng lên xuống, bị ép vào góc tường, cô chỉ có thế trơ mắt nhìn bóng lưng anh ta rời đi, tức giận chỉ vào lưng anh ta: “Aaa, tức chết tôi rồi”

Trần Phong Sinh vênh váo đi ra khỏi hành lang thì có một người đàn ông đi ra chào hỏi: “Bác sĩ Sinh, lần này may có anh bay từ Sài Gòn đến đây để tiển hành làm phẫu thuật tim cho bà tôi, tôi thật sự rất cảm kích!”

“Không có gì” Trần Phong Sinh vẫy vãy tay, môi mỏng khẽ nhếch: “Bà của anh và bà nội của tôi khi còn nhỏ là bạn học. Bà nội đã đặc biệt dặn riêng tôi chuyện này, tôi làm sao có thể không đi chứ?”

Chuyến đi Kiên Giang lân này của anh rõ rằng không phải để thăm thú sông núi, thay vào đó, anh được bà nội giao nhiệm vụ thực hiện ca mổ cho một người bạn học cũ, vì bệnh nhân đã quá già và tình trạng bệnh nặng nên không thể bay một chuyến bay dài được. Vì lẽ đó mà anh đã tự mình bay chuyến này.

Thật ra có dùng bao nhiêu tiền cũng không thể mời được một bác sĩ chuyên khoa tim mạch như anh, nhưng vì bà nội, là chuyện gì anh cũng sẽ làm.

“Mặc dù đã nói như vậy, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn một lần nữa!” Người đàn ông cười tiếp tục nói “Ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp. Với tư cách là người chủ trì, để cảm ơn anh nên tôi mong anh cứ thoải mái, hôm nay tôi sẽ chiêu đãi. Chủ của quán bar này là bạn của tôi, vì vậy hãy cứ vui vẻ tối nay!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi