ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1787

Trường học không có yêu cầu đặc biệt nào về điều kiện hỗ trợ giảng dạy, cho nên sau khi cô đăng ký đã vượt qua kỳ đánh giá của hiệu trưởng một cách Suôn sẻ.

Thầy giáo Trương này cũng là đồng nghiệp của cô, Hiệu trưởng đã phái đối phương đưa cô đi làm quen với hoàn cảnh của trường học. Hôm nay lúc cô đến cửa hàng sách để mua sách, đúng lúc gặp được anh ta, số lượng sách cũng hơi nhiều, đối phương chủ động đề nghị lấy xe đưa cô về.

“Thầy Trương, cảm ơn anh đã đưa tôi về!” Trương Tiểu Du cảm kích nói.

“Không cần khách sáo, chủ yếu là do thực sự quá trùng hợp, vừa vặn tôi cũng sống ở gần đó, nên mới tiện đường đưa cô về!” Trương Bân cười lắc đầu, giúp cô mở cốp xe, thấy bên trong là một chồng sách cao, không khỏi hỏi: “Cô Trương, hình như sách rất nhiều. Cô ở tầng mấy, hay là tôi mang lên giúp cô?”

Lời nói rất thẳng thắn vô tư, cũng không hề có ý gì khác, chỉ đơn thuần nghĩ rằng cô là phụ nữ, mang lên có chút vất vả, người ta hiểu chuyện nên muốn giúp đỡ mà thôi.

“Không.” Trương Tiểu Du lắc đầu.

Lúc cô đang định từ chối thì đột nhiên nghe được tiếng động cơ ô tô. Cô vội vã dừng lại, khóe mắt quả nhiên liếc thấy có một chiếc xe việt dã màu trắng chạy về, dừng lại sau chiếc Hatchback, Trương Tiểu Du nhất thời đổi giọng, cười híp mắt gật đầu: “Được thôi, vậy thì vất vả cho anh rồi!”

“Việc nhỏ thôi mà! Cứ để tôi làm cho!” Trương Bân vội vàng xua tay nói.

Trương Tiểu Du chắp hai tay trước người, nhìn đối phương ôm hết đống sách lên, cố ý cao giọng, trong giọng nói mang theo ý cười: “Thầy Trương, anh thật đúng là người tốt!”

Trương Bân hơi xấu hổ trước lời khen ngợi của cô liên tục lắc đầu.

Trương Tiểu Du niềm nở dẫn đường phía trước, lúc bước lên được hai bậc thềm xi măng, cô còn lơ đãng đỡ một tay.

Trần Phong Sinh đang rút chìa khóa xe, nhìn bóng dáng hai người đi vào bên trong tòa nhà, anh khế nhướng mày.

Bởi vì ở trên tầng hai, hai người bước lên rất nhanh đã đến nơi, Trương Bân giúp cô đặt sách xuống thảm trải sàn ở cửa, không ngừng nói đừng khách sáo trước lời cảm ơn nhiệt tình của cô, sau đó chào tạm biệt rời khỏi.

Trương Tiểu Du dùng chìa khóa mở cửa, chuyển đống sách vào huyền quan rồi xếp thành một đống lớn.

Ngón tay cô lướt qua từ dưới lên, thực ra ngoài sách cơ bản của thiếu nhỉ ra, bên dưới đều là sách y học liên quan đến bệnh AIDS. Tuy rằng hiểu biết của cô rất ít và rất hạn chế, thế nhưng cô vẫn muốn cố gắng tìm hiểu, muốn đồng hành cùng anh vượt qua tất cả những chuyện này.

Nghe có tiếng bước chân vững vàng truyền tới, Trương Tiếu Du liền vội vàng đứng lên, giả bộ cúi đầu đối dép lê.

“Người đàn ông kia là ai?”

Quả nhiên, một giọng trầm thấp vang lên.

Trương Tiểu Du quay đầu lại, thấy dáng người cao thẳng đang mở cửa bước vào, trên khuôn mặt anh tuấn có chút căng thẳng, lông mày nhíu lại, ở giữa hai lông mày hơi gồ lên.

“Có liên quan đến anh sao?” Cô chậm rì rì hỏi lại, bĩu môi nói: “Anh đâu có đồng ý ở bên em, anh quản được sao?”

Trần Phong Sinh nghẹn lời.

Trương Tiểu Du nháy nháy mắt: “Ghen rồi sao?”

“Không cót” Trần Phong Sinh cứng rần phủ nhận, ho khan một tiếng, hơi mất tự nhiên nói: “Anh sợ em gặp phải người xấu! Ở đây em chưa quen, đừng có tùy tiên tiếp xúc với người khác!”

“Yên tâm, em vẫn có thể phân biệt được người tốt người xấu rõ ràng!”

Trương Tiểu Du nhún vai bình tĩnh nói.

Nhìn thấy nếp gấp giữa hai hàng lông mày cửa anh càng lúc càng sâu, cô nhướng mày, học vẻ hài hước thường ngày trong cặp mắt đào hoa của anh, nhìn về phía anh nói: “Cầm thú, hay là, anh đồng ý ở bên em đi, em sẽ giữ khoảng cách với người đàn ông khác, thế nào?”

Trần Phong Sinh im lặng một lát, sau đó cứng ngắc nói: “Anh đi nấu cơm!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi