ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1788

Anh cởi áo khoác da, đi dép lê, sau đó không nói nửa lời đi về phía phòng bếp.

Trương Tiểu Du liếc mắt nhìn bóng lưng anh, thế mà lại không theo lế thường!

Cảnh chiều hôm giao hòa, trong phòng tràn đây hương vị bữa cơm ấm áp.

Trương Tiểu Du sắp xếp tất cả sách vở vào trong phòng ngủ, lúc đi ra, trên bàn cơm đã bày xong bát đũa, Trần Phong Sinh đeo tạp đề đang bưng bát canh cuối cùng ra, tỏa ra hơi nóng màu trắng.

Cô kéo ghế ra, ánh mắt hơi sáng lên.

Ngoài hai món rau xào nhạt theo mùa còn có đầu cá kho tiêu và thăn heo xào chua ngọt mà cô vẫn luôn muốn ăn!

Trương Tiểu Du không khỏi giương mắt nhìn Trần Phong Sinh, nhưng anh lại cố ý tránh né.

Sau khi nhận lấy bát cơm từ tay anh, cô cầm đũa bắt đầu ăn, thực sự là trong lòng đã không nhịn được nữa, nóng lòng muốn nếm thử. Trần Phong Sinh phía đối diện đưa khăn giấy qua: “Ăn từ từ thôi!”

Trương Tiểu Du uống một ngụm canh lớn mới nuốt được cơm xuống.

Vào lúc này, ngoài cửa sổ hoàng hôn rực rỡ, ánh sáng chiếu xuống cũng mang theo sắc đỏ. Trần Phong Sinh ngồi phía đối diện, khuôn mặt anh tuấn ẩn hiện trong đó, đường nét khuôn mặt giống như được điêu khắc, thoạt nhìn vừa phong lưu phóng khoáng, lại cực kỳ quyến rũ.

Giống như vừa rồi, vì sợ lộ ra những cảm xúc chân thật nhất trong đôi mắt, cặp mắt đào hoa kia của anh từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn cô.

Trong đôi mắt Trương Tiểu Du tràn đây sự ranh mãnh, cô đột nhiên cúi đầu: “A… khụ khu!”

Cô để đũa xuống, hai tay đưa lên cổ họng. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trần Phong Sinh đang cúi đầu ăn cơm, thấy thế liền nhíu mày: “Cá vàng nhỏ, em sao thế?”

“Hình như bị hóc xương cá rồi!” Vẻ mặt Trương Tiểu Du vô cùng đau đớn, gần như ôm lấy cố họng khi nói chuyện, không ngừng ho khan, cố gắng phun ra thứ bị mắc kẹt, Trần Phong Sinh lập tức từ trên ghế đứng lên, đi vòng đến bên cạnh cô, đôi mắt đào hoa tràn đầy sự căng thẳng và lo lắng: “Hóc xương sao? Nghiêm trọng không, ăn chút gì nuốt vào được không? Nếu không được anh đưa em đến bệnh viện!”

Lúc này Trương Tiểu Du ngấng đầu, buông tay cười híp mắt nói: “Chọc anh thôi!”

Khóe môi Trần Phong Sinh giật giật.

Bị ánh mắt đầy ẩn ý của cô nhìn thẳng, anh có chút nóng nảy, cũng có chút không kiềm chế được, nhướng mày cứng ngắc nói: “Anh ăn no rồi!”

Thấy anh xoay người muốn rời bàn ăn, Trương Tiểu Du thuận thế đưa tay vào trong túi.

Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua màn hình, có tiếng chuông reo lên. Cô móc điện thoại di động ra, lập tức đứng dậy, đi sang bên cạnh mấy bước, đứng trước cửa sổ nghe điện thoại: “A lô, thầy Trương!”

Dường như sợ ai đó không nghe thấy, cô còn cố ý nhấn mạnh: “Hôm nay thực sự cảm ơn anh, không chỉ đưa tôi về mà còn giúp tôi mang sách lên đến cửa nhà nữa… Đâu có đâu có, thật ngại quá, con người anh quả thực quá tốt bụng!”

Khóe mắt cô khóa chặt Trần Phong Sinh hai tay đút túi đang chuẩn bị đi ra khỏi phòng bếp. Cô đột nhiên kinh ngạc nói: “Cái gì, sáng mai anh muốn hẹn tôi sao?”

Bước chân Trần Phong Sinh dừng lại Trương Tiểu Du lộ rõ vẻ vui mừng, giọng điệu cũng rất phấn khích, cô cười tủm tỉm nói: “Được, tôi cũng rất muốn ngắm mặt trời mọc! Hơn nữa tôi biết một chỗ, rất thích hợp để ngắm mặt trời mọc. Vậy sáng mai chúng ta gặp nhé!”

Đặt điện thoại di động xuống, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau khi đến đây, cô cảm thấy không chỉ có hoàng hôn, mà bình minh hẳn cũng sẽ rất đẹp!

Xoay người quay trở lại bàn ăn, Trương Tiểu Du khó hiểu nhìn về phía Trần Phong Sinh vẫn đang còn đứng ở đó: “Cầm thú, không phải là anh ăn no rồi sao?”

“Ừ”’ Trần Phong Sinh nhếch môi, nắm tay đặt trước môi, làm như lơ đãng hỏi: “Người vừa rồi gọi cho em, là người đàn ông kia sao?”

Trương Tiểu Du mỉm cười gật đầu: “Anh ấy là một giáo viên tiểu học!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi