ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1921

Buổi chiều sau khi tan học, thời gian tự học buổi tối là hai tiếng. Bình thường cô không được phép ra ngoài, cơm tối đều được giải quyết ở nhà ăn, cho nên hôm nay là cô trèo tường ở phía sau trốn ra đây.

Cô gửi tin nhản cho Trần Văn Sáng, muốn mời anh ăn cơm.

Dù sao anh ta cũng đã giúp cô việc lớn như vậy, cô cũng cần bày tỏ một chút thành ý, cũng may là thành ý của cô không bị từ chối Sau khi Trần Văn Sáng ngồi xuống phía đối diện, nhân viên phục vụ lần lượt đem thức än ra. Bọn họ bưng tất cả các loại nguyên liệu lên, xếp trên bàn một cách chỉnh tề. Quán ăn không lớn, hơn nữa lại ở gần trường học, vậy nên giá tiền rất phải chăng. Cô không biết anh ta thích ăn cái gì, nên mỗi loại đều gọi một nửa.

“Chú nhỏ, hôm nay nhờ có chú, chú lại giúp cháu thêm một lân! Cảm ơn chút” Ánh mắt Lý Lan Hoa dịu dàng nhìn anh ta, nghiêm túc nói.

“Đừng khách sáo.” Trần Văn Sáng lãnh đạm nói *Có phải… chú cảm thấy cháu rất phiền phức không?” Lý Lan Hoa cản môi, ngón tay dưới bàn khẽ vân vê.

“Không cảm thấy” Trần Văn Sáng lắc đầu.

Lý Lan Hoa chớp hai mắt: “Thật sao?”

“Ừ? Trần Văn Sáng kéo căng môi.

Sau đó, đôi mất cô gái đối diện càng sáng hơn, khuôn mặt nhỏ đều toả sáng, đôi môi đầy đặn giương lên, lộ ra hai lúm đồng tiền, tựa như được anh khẳng định đáp án là chuyện đáng giá và vui vẻ biết bao.

Trong quán không cấm hút thuốc, bên cạnh có khói thuốc thổi qua, Trần Văn Sáng cũng châm một điếu thuốc.

Nhả ra một ngụm khói, cổ họng có hơi ngứa, Trần Văn Sáng ho khan hai tiếng.

Lý Lan Hoa thấy thế, lập tức vội vàng hỏi: “Chú nhỏ, chú bị cảm hả?”

“Ừ, không nghiêm trọng” Trần Văn Sáng không đế tâm trả lời Lý Lan Hoa gật đầu, nhìn điếu thuốc trong tay Trần Văn Sáng: ‘Vậy thì chú đừng hút thuốc lá nữa!”

Trần Văn Sáng nghe vậy, định nói là không sao cả, nhưng thấy ánh.

mắt dứt khoát của cô nhìn mình, không biết ma xui quỷ khiến thế nào làm anh ta lập tức giụi điếu thuốc vào trong gạt tàn.

Lý Lan Hoa gắp miếng thịt bò trong rồi lẩu sôi sùng sục, âm thầm liếc trộm anh ta.

Lúc Trần Văn Sáng ăn cơm, so với lúc bình thường thì không có gì khác biệt, trên khuôn mặt anh tuấn không có một chút biểu cảm dư thừa nào, nghiêm túc thận trọng dường như là phong cách của anh. Do là anh ta làm quân nhân, cho dù anh ngồi ở đâu thì cũng là ngồi một cách thẳng tắp có khí thế, không hề có chút cảm giác lười nhác khoan thai nào.

Trong mười tám năm cuộc đời của Lý Lan Hoa, cô chưa từng gặp được kiểu người đàn ông nào như vậy.

Ừ, là đàn ông.

Lý Lan Hoa nuốt miếng lá sách bò trong miệng xuống, dán mắt nhìn đường nét ngũ quan rõ ràng mà lạnh lùng trên mặt anh, không nhịn được mở miệng hỏi: “Chú nhỏ, cháu có thể hỏi chú một chuyện này không?”

Thấy nét mặt cô nghiêm túc, Trần Văn Sáng gật đầu: “Hỏi đi”

“Chú có biết cười không?” Câu hỏi của Lý Lan Hoa phát ra từ tận đáy lòng Người có biệt hiệu là Diêm Vương trong quân đội: Lý Lan Hoa thấy bầu không khí có hơi lúng túng, cô vội vã nói sang chuyện khác: “Chú nhỏ, chú mau nếm thử đi, nước lấu của quán ăn này cực kỳ ngon. Cháu rất thích ăn lẩu, sau khi chuyển trường đến đây, gần như mỗi tưần cháu đều cùng với bạn cùng phòng chạy tới đây ăn cho đỡ thèm!”

Trần Văn Sáng lạnh nhạt đáp.

Thực ra anh ta không thích ăn lẩu, số lần ăn cũng không nhiều, anh ghét những chuyện phiền phức. Hơn nữa các loại thức ăn khác nhau, cho dù có ngon và nhiều dinh dưỡng như thế nào đi nữa, trộn lẫn vào chung một chỗ, cũng thành một đống hỗn loạn.

Có điều khi anh ta nhìn thấy cô gái ở phía đối diện ăn một cách khí thế ngất trời, thỉnh thoảng lấy tay quạt miệng, tuy rằng cảm thấy cay, thế nhưng đôi tay nhỏ cầm đũa cũng không dừng lại, hai bên quai hàm phình to ra, bộ dạng như chú sóc nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi