ÔM TÔI NHÉ CÔ GÁI BÉ NHỎ

Chương 1922

Trần Văn Sáng nhìn đến mức cảm thấy có chút thèm ăn, số lân gắp đũa cũng bắt đầu nhiều lên.

Thời điểm sắp ăn xong, Lý Lan Hoa đột nhiên cười như tên trộm: “Chú nhỏ, cháu phát hiện chú. biệt lợi hại!

“Hả?” Con ngươi màu đen của Trần Văn Sáng nhấc lên.

*Chú đến trường học một chuyến, không chỉ giúp cháu giải quyết chuyện thầy chủ nhiệm tìm phụ huynh, còn khiến cho hiệu trưởng đứng ra giúp cháu làm sáng tỏ tất cả mọi chuyện trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Cháu thật sự rất biết ơn chú, hơn nữa chú cũng quá trâu bò!”

Lý Lan Hoa ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh, gương mặt tràn đây vẻ nịnh nọt: “Cháu sủng bái chú, như nước sông cưồn cuộn chảy không ngừng. Như nước sông Hoàng Hà chảy mãi không bao giờ cạn! Bây giờ hình tượng của chú ở trong lòng cháu thực sự còn cao lớn hơn, không hổ là người đàn ông may mắn!”

Trần Văn Sáng bưng ly nước chanh bên cạnh lên.

Nghe cô lốp đốp khen một trận, anh có loại cảm giác như mình đã đang tham gia Hồng Môn Yến.

Đúng như dự đoán, đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lý Lan Hoa vội vã xoay chuyển, nụ cười của cô càng thêm gian xảo, đầu trộm đuôi cướp: “Hì hì, chủ nhỏ, chú có thể giúp cháu một chuyện này không!”

Đi ra từ trong quán lẩu, Lý Lan Hoa có chút xấu hổ vuốt chiếc túi áo.

Vào lúc đi tính tiền, cô muốn trả tiền, thế nhưng bị Trần Văn Sáng giành trả trước. Đã nói là cô muốn mời anh ta ăn cơm để cảm ơn anh ta, không ngờ cuối cùng lại biến thành anh ta mời cô.

Còn nửa tiếng là đến giờ tự học buổi tối, nơi này cách trường học rất y nên thời gian cũng rất dư dả Trần Văn Sáng tiện đường lái xe chở cô, lúc mở cửa xe, cô đột nhiên dừng lại: “Chú nhỏ, chú chờ cháu một chút, cháu đi mua ít đồ đất”

Nói xong, cô lập tức quay đầu chạy đi như một làn khói.

Trần Văn Sáng thấy thế, khởi động xe, trước tiên chạy chiếc xe Jeep ra khỏi chỗ đậu xe, đến ven đường chờ đợi.

Đại khái khoảng năm, sáu phút sau anh ta mới thấy bóng người mảnh khảnh của cô chạy về, như một làn khói chui vào ghế lái phụ, hai tay thò vào túi áo khoác, bên trong có một chút đồ. Anh cho là cô đi siêu thị mua đồ ăn vặt nên cũng không để ý nhiều.

“Chú nhỏ, dừng ở phía sau trường học đi!”

Theo lời cô nói, xe Jeep vòng từ cửa chính sang cửa sau trường học.

Lúc nhìn thấy tường vây màu đỏ nghiêm chỉnh đứng thành hàng, đôi con ngươi màu đen sâu xa nhìn sang cô, Lý Lan Hoa lúng túng cào mái tóc dài Nhảy xuống xe cùng với cô, anh ta nhíu mày hỏi: “Cháu xác định mình có thể trèo vào?”

“Vâng!” Lý Lan Hoa gật đầu: “Chú nhỏ, vậy cháu trở về tự học buổi tối đây”

Chạy về phía trước được hai bước, lại nghĩ tới cái gì, cô vòng trở lại một lân nữa, tay trái tay phải thò vào túi: “Đúng rồi, cái này cho chú nè!” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thấy cô đưa tới hai hộp thuốc, Trần Văn Sáng ngẩn ra.

Lý Lan Hoa giải thích: “Cháu thấy chú bây giờ chỉ bị bệnh nhẹ một chút, nhưng vẫn nên uống thuốc đi, nếu không thì bệnh sẽ trở nên nghiêm trọng đó!”

“Ban nãy cháu chạy đi mua thứ này sao?” Con ngươi Trần Văn Sáng thủ nhỏ lại, anh ta kinh ngạc hỏi.

*Ừm” Lý Lan Hoa gật đầu, dặn dò: “Một là loại thuốc phổ biến dùng chữa bệnh cảm, một là thuốc chống viêm, bên trên có ghi rõ, cả hai đều uống hai lần một ngày, mỗi lần một viên! Cháu phải leo vào đây, chú đi đường cẩn thận, bye bye nha!”

Không kịp thời gian nữa, nói xong cô lập tức vẫy vẫy tay chạy về phía bờ tường Bức tường xây bãng gạch đỏ, cao gần hai mét, việc trèo vào đối với anh mà nói đương nhiên là chuyện nhỏ nhặt. Tuy rằng vóc dáng một mét sáu của Lý Lan Hoa không tính là thấp, nhưng đối với con gái mà nói vẫn là rất khó khăn.

Nhưng mà bóng dáng mảnh khảnh kia chạy tới, dùng mấy động tác linh hoạt đã leo qua được một cách thuần thục, kinh nghiệm khá phong phú.

Trần Văn Sáng lắc đầu bật cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi