Đôi mắt của Giản Lăng đầy máu, hoảng hốt nghĩ mình lại nhìn thấy Lương Diệp, tay chân gã bị trói chặt, nhưng đôi mắt đầy tàn nhẫn, gã mở miệng muốn c ắn vào cổ tay Vương Điền.
Đáng tiếc gã còn chưa kịp chạm vào Vương Điền, cả người đã bay ra ngoài, đập vào tường, miệng tràn ra máu, gian nan ho hai tiếng.
Vương Điền nhìn gã đau hết cả răng, Quyền Ninh ở bên cạnh vừa đá người xong liền ghét bỏ động động chân, vết máu trên ủng có thể dễ dàng thấy được: “Sắp chết rồi mà vẫn còn không thành thật”.
Vương Điền đi tới kiểm tra hơi thở của gã, xác định gã vẫn còn thở phì phò, sau đó ra hiệu cho người đứng sau bình phong đem Giản Lăng xuống mật thất dưới lòng đất.
“Đường hầm này của ngươi quả là tuyệt vời.” Quyền Ninh thấy rất thú vị nói: “Lúc trước ngươi nhờ ta giúp ngươi tìm cao thủ giỏi che giấu hơi thở, chính là đem bọn họ làm cu li à?”.
“Không có cách nào khác, người của Lương Diệp theo dõi ta rất chặt chẽ.” Vương Điền nói: “Bằng không, đường hầm này cũng không mất đến nửa năm mới đào xong”.
“Nghe nói ngươi cùng em trai ngươi quan hệ hoà hoãn đi rất nhiều, lúc Lương Đế bị ám sát, ngươi gần như phát điên. Nếu không muốn người chết, sao lại cần phòng bị như vậy?” Quyền Ninh hai mắt tỏa sáng thể hiện sự tò mò.
“Dưới chân quyền lực, tham vọng và d*c vọng sẽ được phóng đại vô hạn.” Vương Điền thản nhiên nói: “Lương Diệp tính tình quá mạnh mẽ, không thể khống chế, hắn là Hoàng đế, giữa ta và hắn không có mối quan hệ lợi ích thực sự, không thể thay thế. Đồng thời cũng xác định mong muốn và quyết định của hắn luôn đặt cao hơn ta, giữa chúng ta không thể đạt được sự bình đẳng thực sự. Cho dù ta có yêu hắn, cũng không có nghĩa ta sẽ vì hắn mà chấp nhận mối quan hệ thế này, khiến mình luôn phải thoả hiệp”.
Quyền Ninh kinh ngạc nhìn y: “Ngươi thật sự đang hẹn hò với một kẻ điên à?”
Rõ ràng đầu óc của người này cũng không bình thường.
“Tình cảm cũng chỉ là thêu hoa trên gấm (1).” Vương Điền khẽ mỉm cười, “Dù sao cũng phải chuẩn bị cho mình một lối thoát, không cần đem của cải và mạng sống của mình đặt cược vào tình cảm của người khác dành cho mình”.
(1) Làm cho sự vật, sự việc càng đẹp hơn, nhiều màu sắc hơn.
Y là doanh nhân, sẽ không làm ăn thua lỗ, cùng Lương Diệp nói chuyện tình cảm cũng không sao, cũng chỉ là tìm kiếm k1ch thích cùng thoả mãn, nhưng nếu Lương Diệp cố gắng khống chế y, đó lại là chuyện khác.
Quyền Ninh vỗ tay, tán thành nhìn y: “Ta phát hiện ngươi càng ngày càng hợp với ta, nếu một ngày nào đó ngươi chán Lương Diệp thì có thể đến tìm ta chơi”.
Vương Điền cười liếc gã một cái, chậm rãi nói: “Ta nhìn vào gương mặt này, không thể lên nổi”.
Vẻ mặt Quyền Ninh nhất thời vặn vẹo, có thể thấy gã trong bụng đầy lời tục tĩu muốn thốt ra, nhưng cuối cùng chỉ do dự muốn nói lại thôi, trừng mắt với y: “Thôi, quên đi, ta vẫn thích người bình thường hơn”.
Vương Điền sung sướng mà cười thành tiếng.
“Nhưng chẳng phải em trai yêu quý của ngươi đang muốn tuyển tú sao?” Quyền Ninh vẻ mặt muốn xem náo nhiệt: “Ngươi cứ để hắn đi như vậy sao?”
“Đương nhiên là không.” Vương Điền vẻ mặt ôn hòa hiền lành: “Cho dù một ngày nào đó ta chán hắn, hắn cũng chỉ có thể là của ta.”
Quyền Ninh bị y cười như vậy cả người đều không thoải mái, trong lòng thầm chửi mấy câu th ô tục, con mẹ nó đầu óc đều có bệnh. =)))
Kỳ thật, Vương Điền có chút không phân biệt được rõ ràng vị trí của y đối với Lương Diệp, là thích, quan tâm, muốn, đồng thời cảnh giác đề phòng, có khi không nhịn được mà xông lên đối đầu, muốn làm tổn thương và hủy diệt——
Nó giống như cảm giác tự mãn đến đỉnh điểm cùng khuynh hướng muốn huỷ hoại vật lộn với nhau trong quá trình trị liệu trước đây vậy.
Mỗi lần có ý nghĩ như vậy, y không khỏi nghi ngờ tính xác thực về sự tồn tại của Lương Diệp, đây chắc chắn là một đòn chí mạng đối với một người có tính khống chế và chiếm hữu cực cao như y.
Y có chút bình tĩnh, thậm chí là nghiêm khắc mà đi phân tích, kết quả cuối cùng kết luận đây là điều mà y không thích.
Nụ cười trên khóe miệng Vương Điền có chút lạnh lùng, y dời sự chú ý sang nơi khác: “Ta đi gặp Lương Hoàn.”
Nơi nào đó ở thôn trang, ngoại ô Đại Đô.
Đứa bé bốn, năm tuổi da trắng nõn, non nớt, có chút rụt rè trốn sau tấm rèm, nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Vương Điền cúi đầu nhìn nó, trên mặt nở nụ cười ôn hòa: “A Hoàn, ngươi không nhận ra ta sao?”
Lương Hoàn thừa hưởng toàn bộ hình dáng của Thôi Kỳ, có lẽ mẹ nó cũng là một giai nhân tuyệt sắc, đường nét trên khuôn mặt vô cùng thanh tú xinh đẹp, lại rất dễ thương, luôn khiến người khác thích.
Đáng tiếc nó nhát gan đến đáng thương, nắm chặt rèm che, cảnh giác cùng đề phòng nhìn Vương Điền, sau đó Vương Điền càng dịu dàng hiền lành cười với nó, nó lại càng sợ hãi đến mức bật khóc, thở không ra hơi.
“…” Vương Điền bất đắc dĩ thở dài.
“Đại nhân, đứa trẻ sợ người lạ, chỉ cần ở lại với nó thêm một lát nữa là ổn.” Bà vú ở bên cạnh cố gắng thuyết phục nhưng cũng không có tự tin mà khuyên nhủ, rốt cuộc mấy ngày nay mấy người hầu hạ Lương Hoàn từ bà vú đến nha hoàn đều bị Lương Hoàn tránh xa, đứa trẻ này gần như sợ hãi mọi người sống xuất hiện trước mặt mình.
Vương Điền gật đầu, ra hiệu cho bà lui ra, ngồi vào một cái bàn cách Lương Hoàn không xa, Lương Hoàn trực tiếp giấu mình trong tấm rèm che dày nặng.
“Cha ngươi đứng thứ mười sáu, Lương Diệp là thứ mười chín, nếu tính kỹ có thể gọi ta là chú.” Vương Điền cẩn thận tính toán vai vế giữa bọn họ, hướng về phía bọc nhỏ đang phồng lên trong rèm che nói: “Yên tâm, ta khác với người chú mười chín của ngươi, ta không ăn thịt trẻ con.”
Y lấy từ trong tay áo ra hai cuốn sách vỡ lòng, đặt lên bàn: “Đã từng có ai dạy ngươi đọc và viết chưa? Ngươi có thể cầm bút không?”
Giọng nói rơi xuống hồi lâu, đứa trẻ trốn trong rèm che cũng không nhúc nhích, Vương Điền sợ nó bị ngạt thở, do dự hai giây, đi tới, chậm rãi mở tấm rèm lên.
Dưới rèm lộ ra một cái đầu nhỏ, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn y, mắt mũi đỏ hoe vì khóc, chân tay luống cuống muốn lùi lại, nhưng lại vấp phải áo choàng của mình ngã, theo bản năng ôm lấy cái đầu nhỏ của mình.
Vương Điển nhìn bộ quần áo xộc xệch trên người nó, không phải vú già người hầu không tận tâm, mà là Lương Hoàn cực kỳ kháng cự người khác chạm vào mình, cho dù bây giờ ngã xuống, nó cũng chỉ ôm đầu tự vệ, giống như đã quen với việc bị đánh.
Nghe nói nó vừa mới sinh ra đã bị Thôi Ngữ Nhàn mang đi nuôi ở bên ngoài, chưa bao giờ gặp mặt mẹ đẻ hay Thôi Kỳ, bị ép uống canh bạch ngọc… Vương Điền không khỏi suy nghĩ về tuổi thơ của Lương Diệp sẽ như thế nào, y không muốn nghĩ về những chuyện sâu xa, nhưng y không thể kiểm soát được.
Y thừa nhận, có một khoảng khắc y cảm thấy Thôi Ngữ Nhàn chết quá dễ dàng, trong đầu vô số ý nghĩ đen tối hiện lên, nhưng đáng tiếc Thôi Ngữ Nhàn đã chết, sung sướng mà bị Dương Mãn một đao đâm chết.
Có thể thấy, đôi khi trả thù và giết kẻ thù theo một nghĩa nào đó là hai việc khác nhau, kẻ thù đã chết nhưng tổn thương và bóng ma tâm lý do đối phương mang lại vẫn còn đó, như ung nhọt trong xương luôn quấn quanh mình, không thể quên đi, nếu không vì sao người ta lại thêm hai từ “oán hận” sau từ báo thù chứ?
Có lẽ đến một ngày oán hận ngập trời này biến mất, sự trả thù mới coi như báo xong.
Vương Điền nâng tay lên cẩn thận sờ lên đầu Lương Hoàn, giống như vượt qua thời gian nói chuyện với đứa trẻ khác: “Không sao đâu, đừng sợ.”
Lương Hoàn run rẩy ngẩng đầu, cảnh giác nhìn Vương Điền, đột nhiên hung ác hất tay y ra, chui xuống gầm giường khóc lóc không chịu ra ngoài.
“…” Vương Điền bất đắc dĩ thở dài.
Người họ Lương, dù lớn hay nhỏ, đều giống nhau, không dễ nuôi dưỡng.
Có lẽ là bởi vì hôm nay y có chút nhắc mãi về Lương Diệp, trở về không bao lâu, đã bị gọi vào cung.
Đã lâu không vào tẩm cung, ngay cả mùi hương cũng thay đổi, mùi ngọt ngào khiến người khác khó chịu.
Vương Điền vốn dĩ quy quy củ củ đứng trước tấm bình phong chờ Lương Diệp đi ra, nhưng mùi hương có chút khó chịu, y cau mày, đang định gọi Vân Phúc tới đổi, thì một bàn tay ấm áp từ sau ôm lấy y, ngay sau đó là một nụ hôn nóng bỏng.
Vương Điền tuy rằng trong lòng không vui, nhưng y cũng không phản kháng lại sự thân mật của Lương Diệp, ngược lại rất hưởng thụ, kỳ thực loại cảm giác này đã có từ lần đầu hai người gặp mặt, nhưng phần lớn thời gian, lý trí chiếm ưu thế, biểu hiện ra bên ngoài chỉ là sự tức giận, nhưng bây giờ y không muốn lãng phí sức lực tự hỏi có thích hợp hay đâu là đúng đâu là sai, liền dồn hết tức giận vào nụ hôn, ý định hôn chết tên khốn kiếp này.
Tuy nhiên, chuyện hôn tới chết là không có khả năng, Lương Diệp bị y trêu chọc có chút hưng phấn, động tác bắt đầu không nặng không nhẹ, đè y xuống tấm thảm dày, một đường hôn thẳng đến bụng dưới của y.
Vương Điền một chân đặt lên vai hắn, có lẽ Lương Diệp cũng cảm thấy hưng phấn, duỗi tay nắm lấy cổ chân y, cố ý đứng thẳng lên, để y thuận tiện đặt một chân lên vai hắn.
Vương Điền nheo mắt lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bệ hạ sắp nạp phi, lại không biết xấu hổ còn mập mờ với thần, còn ra thể thống gì?”
“Là ngươi khuyên trẫm nạp phi.” Lương Diệp nhẹ nhàng vuốt v e sợi dây tơ hồng trên mắt cá chân y, vuốt v e làn da mỏng đến đỏ bừng, nhẹ nhàng cúi người xuống, để hắn có thể cảm nhận rõ một loại hơi thở nóng bỏng sắp bùng phát, trong mắt tràn đầy háo hức và thiếu kiên nhẫn, cùng với sức mạnh và sự lạnh lùng đang ẩn sâu trong lòng, hắn nhếch môi cười: “Nếu ngươi đã nhọc lòng lo lắng cho hậu cung của trẫm như vậy, không bằng ngươi thay thế những phi tần đó thử trước đi”.
Phi tần, được lắm, Vương Điền tức giận đến bật cười, tấm thảm mềm mại dưới người thật ấm áp, thoải mái, y ngẩng đầu nhìn Lương Diệp, đưa tay hướng lên phía trên bắp đùi, cười dịu dàng như nước nói: “Không bằng ta thay các nàng ấy thiến ngươi trước.”
Lương Diệp gần như theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chóng nắm lấy tay y, cúi người trìu mến cọ cọ chóp mũi y, trong hơi thở mang the sự nóng bỏng: “Trẫm đã sắp xếp xong rồi, đến lúc đó trẫm sẽ cưới ngươi vào cung, ngươi sẽ là Hoàng hậu danh chính ngôn thuận của trẫm.”
Vương Điền sớm đã đoán được hắn sẽ nghĩ ra ý tưởng này, đôi chân dài quấn quanh eo hắn, buộc hắn phải thấp xuống một chút, khóe miệng cười cười: “Sau đó ta chạy cả hai nơi trong cung ngoài cung?”.
“Trẫm sẽ không ngăn cản ngươi thượng triều.” Lương Diệp vì động tác này mà th ở dốc, thuần thục cởi đai lưng, ân cần lại rộng lượng nói: “Chỉ cần ngươi thích, trẫm liền cho phép ngươi làm. “
Nụ cười của Vương Điền càng sâu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua một bên cổ và xương quai xanh xinh đẹp của hắn, dịu dàng trìu mến hôn hắn: “Nhỡ có một ngày ta mệt mỏi thì sao?”
Hầu kết của Lương Diệp lăn hai lần, hắn giữ chặt eo y: “Tất nhiên là trẫm sẽ… tôn trọng ngươi.”
Hắn trầm ngâm một lát, hồi lâu mới nghĩ tới hai chữ “tôn trọng”, thấp giọng nói: “Nếu có một ngày ngươi mệt mỏi, trẫm sẽ sắp xếp cho Vương Điền thân phận giả chết… Sau này nếu ngươi muốn lên triều, trẫm sẽ tạo cho ngươi một thân phận khác.”
Vương Điền vòng tay qua cổ hắn khen ngợi: “Đây là một ý kiến hay.”
Lương Diệp nhướng mày, hung hăng hôn y hai lần, đem người bế ngang lên, ôm y đi về phía giường.
Vương Điền lười biếng vỗ vỗ ngực hắn: “Bệ hạ th@n thể cường tráng, trọng thương như vậy cũng không ngăn được ngài ph@t tình.”
“Hạ lưu.” Lương Diệp dè dặt liếc y một cái, đem người ném vào trong chăn bông mềm mại, tựa vào người y, rèm trướng dày nặng tầng tầng lớp lớp rơi xuống.
Hương thơm ngọt ngào khiến người ta choáng váng, cảm xúc dường như không thể khống chế được, sau khúc dạo đầu, Vương Điền cảm thấy toàn thân yếu ớt, nhận ra muộn màng hương thơm đó là gì, thì một ngọn lửa không biết từ đâu xông lên đại não, y vươn tay giữ chặt móng vuốt của Lương Điệp đang muốn tiến tới, nín nhịn cảm giác nóng rực đang gào thét trong lòng, lạnh giọng hỏi: “Lương Tử Dục, ngươi đã cho thêm hương gì vào?”
Đột nhiên bị gọi thẳng tên tự ra như vậy, Lương Diệp động tác dừng lại, cúi đầu hôn lên khóe miệng y, vẻ mặt không thay đổi nói: “Chỉ là trợ hứng thôi, trẫm sẽ khiến ngươi thoải mái.”
Vương Điền trong lòng hỗn loạn, lửa giận trong mắt sắp bốc cháy, Lương Diệp cau mày, kinh ngạc hỏi: “Thứ này không có mùi, ngươi làm sao ngửi được?”
“Ta mẹ nó là mũi chó!” Vương Điền hung ác túm lấy vạt áo trước của hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy để tính kế ta? Sao nào, bộ óc thối nát của ngươi cho rằng ta bị ngươi ngủ sẽ răm rắp làm theo ý ngươi trở thành Hoàng hậu sao?”.
Lông mày Lương Diệp khẽ động, hắn dễ như trở bàn tay áp chế sự giãy giụa của y, hôn lên vành tai y, cười nhẹ nói: “Đúng vậy, trẫm chỉ muốn ngươi không thể rời khỏi trẫm, muốn, bỏ, đi, cũng, không thể”.
Vương Điền tức giận muốn tát hắn, nghiêng đầu, vành tai bị răng nanh hắn cắn, nhanh chóng cảm nhận được đau đớn: “Lương Diệp!”
Lương Diệp lại lấy lòng mà giúp y li3m li3m, tiểu nhân thường bắt đầu trước, ngẩng đầu trịnh trọng nói: “Ngươi động trước.”
Vương Điền lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì.
Lương Diệp nheo mắt lại, có lẽ đang cân nhắc những kết quả khác nhau sẽ như thế nào, cuối cùng miễn cưỡng hôn lên cổ y, đưa tay chỉnh lại quần áo cho y, giả vờ làm quân tử: “Nếu ngươi không muốn, trẫm đương nhiên sẽ không làm khó người khác.”
Vương Điền nhìn hắn một lúc lâu, hơi thở vẫn có chút không ổn, đuôi lông mày khoé mắt đều hiện lên chút hồng nhạt dị thường, trên mặt chậm rãi hiện lên một nụ cười u ám: “Lương Diệp, ngươi giỏi lắm.”
Lương Diệp lén lút vuốt v e cổ chân y, không cam lòng nói: “Sớm muộn gì ngươi cũng phải trải qua chuyện này, trẫm biết ngươi sợ đau, nên sẽ vô cùng cẩn thận”.
Vương Điền vươn tay ra vỗ vỗ mặt hắn, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Nếu ngươi có thể đợi đến lúc thành thân, thì hãy chờ, chuyện này ta đương nhiên sẽ không từ chối, nhưng nếu ngươi lại muốn dùng những thủ đoạn lộn xộn này— “
“Vậy thì chờ đến lễ sắc phong Hoàng hậu.” Đôi mắt Lương Diệp ngay lập tức sáng lên, hắn thân mật mà ôm người vào trong ngực, cười nhẹ nói: “Vương Điền, ngươi quả thật muốn làm Hoàng hậu của trẫm”.
Vương Điền giữ cằm hắn hung ác mà hôn lên, nhiệt độ trong cơ thể phút chốc lại tăng lên, y ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng của Lương Diệp, biết hắn vẫn chưa bỏ cuộc: “Mùi hương này thật sự quá ghê tởm, vứt đi.”
Lương Diệp gật đầu, chán ghét nói: “Trẫm cũng cảm thấy như thế.”
Nhưng bộ dáng “thích mà còn giả vờ” của Vương Điển thực sự mê người, khiến hắn không nỡ buông tay, cuối cùng dưới ánh mắt ngày càng lạnh lùng của Vương Điền, hắn gọi người tiến vào ném lư hương đi.
Cửa vừa đóng lại, Vương Điền ấn đầu hắn đ è xuống dưới chăn, Lương Diệp chỉ giãy giụa một cách tượng trưng, giọng nói từ dưới chăn truyền ra, ấm ức: “Trẫm lần sau không dám nữa”.
Vương Điền cúi đầu hôn lên gáy hắn: “Yên tâm, ta không tức giận.”
Lương Diệp lập tức lấy lại sức, quay người ôm lấy eo Vương Điền, trong mắt không có nửa phần nhận sai, hiển nhiên nếu hắn giả vờ yếu đuối Vương Điền sẽ không thật sự tức giận, vì vậy vẻ mặt giả vờ đáng thương lại ngoan ngoãn nhìn y....
Quả nhiên, vẻ mặt Vương Điền dịu xuống, vỗ vỗ mặt hắn: “Là ngày nào?”
Lương Diệp vô thức cọ cọ lòng bàn tay y, cười rạng rỡ nói: “Ngày mười lăm tháng sau, chính là ngày nghỉ cuối năm.”
Rõ ràng ngay cả lễ cưới cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Vương Điền khẽ mỉm cười: “Ta rất chờ mong.”