ÔM TRĂNG SÁNG

Lương Diệp nằm trên người y, vui vẻ hôn lên vành tai y, nhìn chằm chằm vào lỗ tai hồi lâu rồi nhéo nhẹ: “Trẫm đã cho người làm khuyên tai cho ngươi rồi, áo cưới cũng sắp làm xong, mấy ngày nữa là có thể thử.”

Vương Điền ánh mắt dừng một chút: “Đã sắp làm xong?”

Đồ cưới thời xưa, đặc biệt là áo cưới cho đại hôn của Hoàng đế, hẳn là vô cùng rườm rà phức tạp tốn thời gian, nhưng bây giờ áo cưới gần như đã làm xong, chắc hẳn chúng đã được may từ rất lâu rồi—— còn mấy ngày nữa, thế mà thằng ranh Lương Diệp này nói sẽ không ép buộc y.

Lương Diệp đắc ý nói: “Trẫm từ rất sớm đã bắt đầu thiết kế, trẫm luôn có cách khiến ngươi hài lòng”.

Vương Điền duỗi tay nhéo má hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sợ là ngươi vừa về cung đã tính toán xong đi? Nếu ta không xuất hiện, hẳn là sẽ có người khác mặc, vậy sao ngươi không lập hậu để người khác không nắm được nhược điểm của ngươi?”.

Lương Diệp chớp chớp mắt, chân thành nói: “Hiện tại chỉ để cho ngươi mặc.”

Vương Điền hai tay ôm mặt hắn, nghi hoặc hỏi: “Bộ não của ngươi cấu tạo như thế nào? Sao đi một bước mà ngươi có thể tính mười tám bước thế? Ngươi tính toán kĩ càng như vậy sao không giải quyết Thôi Ngữ Nhàn sớm đi?”

Lương Diệp để y ôm đầu mình quay trái quay phải, trầm giọng nói: “Uống canh bạch ngọc xong trẫm không nhớ nổi được người cùng mọi chuyện, nếu không uống sẽ rất đau đớn. Sau này có ngươi, dù không uống cũng sẽ không đau lắm”.

Vương Điền đau lòng vuốt v e gáy hắn: “Ôi, cậu bé thật đáng thương.”

Lương Diệp vô cùng phối hợp bày ra vẻ mặt ấm ức, dùng sức gật đầu, cả tay và chân đều ôm lấy y, lẩm bẩm nói: “Nhưng ngươi một chút cũng không đau lòng trẫm, chỉ khiến trẫm tức giận thôi”.

Vương Điền vỗ vỗ sau đầu hắn: “Không phải, ta chọc cho ngươi tức giận, cũng chỉ muốn xem ngươi tức giận đến mức nào thôi”.

Lương Diệp chôn mặt vào cổ của y cọ cọ một lúc lâu, sau khi thoả mãn mới ngẩng đầu lên, rộng lượng nói: “Trẫm đôi khi cũng hơi quá đáng, coi như hoà nhau, được không?”

Thằng ranh này đã thể hiện đầy đủ khả năng cái gì mà mặt dày vô sỉ cùng không có điểm dừng, Vương Điền cười nói: “Chúng ta sắp kết hôn, không cần tính toán rõ ràng như vậy.”

Sự nghi ngờ hiện lên trong mắt Lương Diệp: “Thật sao?”

“Ngươi nghĩ thế nào?” Vương Điền nụ cười giả tạo trên mặt lập tức biến mất, dùng sức giữ chặt quai hàm của hắn, nheo mắt nói: “Ta đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng hiểu ra một chuyện. “

“Hả?” Lương Diệp bị y giữ chặt quai hàm có chút mờ mịt.

“Thôi Ngữ Nhàn khống chế nước Lương mấy chục năm, nhưng kết quả lại bị lật đổ trong vài tháng” Vương Điền buồn bã nói: “Dù ta có xuất hiện hay không, ngươi vẫn sẽ trở về cung.”

Đống châu báu và binh khí chồng chất đó, Ám bộ vận hành trơn tru, binh lính cấm quân phản ứng nhanh chóng với cuộc nổi loạn, Nam quân đuổi tới không hề có sự cản ngăn, nhìn Tiêu Viêm dường như vô cùng thân thiết với Lương Diệp, thậm chí cả đồ cưới cũng được chuẩn bị từ trước — —

E rằng không phải Lương Diệp đã sớm sắp xếp đại cục, mà là hắn đã có được thời điểm tốt nhất, thuận lợi thu lưới, cho nên Lương Diệp nhiều lần kiểm tra thân phận của y, yên tâm để y nhúng tay vào chuyện triều chính. Y mang theo tư duy của người hiện đại mà còn hoa cả mắt với quả bom hắn dành cho Thôi Ngữ Nhàn, gần như vô tình cố ý che đậy hoàn hảo những hành động bí mật của Lương Diệp…

Khi xem xét lại toàn bộ sự việc từ góc nhìn của Lương Diệp, y phát hiện sự tồn tại của y thực sự đã đẩy nhanh kế hoạch của Lương Diệp, và Lương Diệp hàng thật có thể lấy lại sức mạnh mà chẳng bị tổn hại gì, cùng lắm cũng chỉ đánh mất một kẻ “thế thân” là y.

Nhưng Lương Diệp đã thay đổi quyết định, lựa chọn cách mạo hiểm hơn —— hắn không chỉ muốn ngai vàng mà còn muốn cả Vương Điền.

Cho nên hiện tại, y đã bị tấm lưới tên Lương Diệp trói chặt chân, ngay từ đầu y đã không có cơ hội để thoát khỏi ván cờ này, từ đầu đến cuối mỗi bước đi đều bị Lương Diệp khống chế trong lòng bàn tay, không thể trốn thoát, Lương Diệp đương nhiên biết điều này, đứa trẻ Lương Hoàn hắn buông ra đơn giản là vì muốn cho y liều thuốc trấn an, đầu tiên là ổn định đối phương, sau đó giống như tằm ăn rỗi từng chút một ăn mòn phòng tuyến của y đến khi chẳng còn gì.

Mà lý do Lương Diệp từ đầu đến cuối không chịu giải cổ trùng cho y là vì y nằm trên bàn cờ của hắn, thắng bại đã được định đoạt, Vương Điền hoàn toàn mất đi tư cách đàm phán điều kiện.

Vương Điền cuối cùng cũng hiểu được mục đích của hắn, chính là y chỉ có thể trở thành Hoàng hậu ở bên cạnh hắn, nếu Vương Điền trên triều có thể là Tham tri chính sự, Hộ bộ thượng thư hay là thân phận khác, hoặc chỉ cần rời khỏi tầm mắt hắn với thân phận là “Vương Điền”, bằng việc Vương Điền có khuôn mặt giống hệt hắn thôi, sự tồn tại của y chính là sự uy hiếp lớn nhất, chưa kể năng lực mà Vương Điền vô tình bộc lộ ra không hề thua kém hắn——

Đây chính là sự kiêng kị của đế vương.

Tại một thời điểm nào đó sau khi y suy nghĩ cẩn thận, Vương Điền cảm thấy suy sụp, nhưng y buồn bã phát hiện trong lòng mình không hề có chút ghét bỏ nào đối với Lương Diệp.

Đây mới chính là Lương Diệp chân chính, hắn đã hợp nhất với thân phận Hoàng đế, y đã cố gắng tách rời Lương Diệp ra – sự thật chứng minh y đã thất bại, y không thể thay đổi Lương Diệp, càng không thể lay chuyển được ngọn núi lớn đã ăn sâu bén rễ sau lưng hắn.

“Lúc đầu trẫm cũng không muốn quan tâm.” Ánh mắt của Lương Diệp cuối cùng cũng trở nên hứng thú sau một thời gian dài, hắn không nhanh không chậm, như thể đang nhìn con mồi sắp chết, nụ cười điên khùng chậm rãi nở rộ trên khuôn mặt hắn, giọng nói của hắn dịu dàng mà tàn nhẫn: “Giết Thôi Ngữ Nhàn thì sao, giết Thôi gia, Giản gia, Mãn gia thì thế nào chứ, dù có xẻo tim bốn vạn người Hắc giáp vệ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bọn chúng muốn quyền lực, muốn Đại Lương, trẫm sẽ khiến bọn chúng cái gì cũng không có được, cũng chẳng có được Đại Lương, đó mới là cách trả thù tốt nhất với bọn chúng.”

Vương Điền buông tay ra, lại bị hắn nắm chặt lòng bàn tay, nhìn chằm chằm Vương Điền mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, lộ ra một loại kh0ái cảm méo mó, nham hiểm: “Thế giới này thật th ô tục và ghê tởm, chết sạch sẽ mới tốt, nhưng quyền lực nằm trong tay trẫm, chơi đùa với lòng người cũng khá thú vị, trẫm rất vui khi có thể chơi cùng họ”.

“Nhưng chơi với ngươi mới là thú vị nhất.” Lương Diệp nghiêng đầu hôn đầu ngón tay y, trong mắt tràn đầy hứng thú cùng h@m muốn: “Ngươi là người thú vị nhất mà trẫm từng gặp, đáng tiếc bây giờ ngươi mới hiểu ra, trẫm có chút thất vọng”.

Vương Điền âm thầm chửi rủa trong lòng.

“Nhưng mà trẫm không ngại, quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt.” Lương Diệp thưởng thức khuôn mặt khó coi của y, đưa tay sờ sờ mặt y, nụ cười trên mặt khiến người ta không khỏi rùng mình: “Đừng nghĩ đến chuyện trẫm giải cổ trùng cho ngươi, ngươi không chạy thoát được đâu, Vương Điền.”

Vương Điền tát vào khuôn mặt có phần vặn vẹo dữ tợn của hắn. =)))

Kẻ tàn nhẫn sững sờ một lúc rồi nheo mắt tỏ vẻ không hài lòng.

“Hành vi của ngươi bình thường gọi là—” Vương Điền nhéo má hắn, khinh thường nói: “Sau khi bị người chọc giận tức đến hộc máu mồm.”

Lương Diệp nhe răng nhìn y, quay đầu cắn tay y, Vương Điền không nhanh bằng hắn, bị hắn cắn vào hổ khẩu, đau đớn đến mức khuôn mặt vặn vẹo: “Buông ra!”

Lương Diệp cắn lòng bàn tay, khiêu khích nhìn y, dùng sức giữa hai hàm răng, máu từ khóe miệng tràn ra.

Vương Điền không chút do dự, húc đầu gối lên bụng dưới của hắn, Lương Diệp đau đớn buông ra, sau đó bị một quyền đấm lên đầu, hắn ôm đầu, không thể tin được nhìn chằm chằm Vương Điền: “Ngươi còn dám đánh trẫm?”

Vương Điền cúi đầu nhìn lòng bàn tay đầy máu bị hắn cắn, lạnh lùng nói: “Ngươi nổi điên, không đánh ngươi thì đánh ai?”

Lương Diệp nghiến răng nghiến lợi, hung ác nói: “Đừng tưởng rằng trẫm không dám dạy dỗ ngươi.”

Vương Điền chỉ vào vị trí vừa đặt lư hương, ánh mắt cảnh cáo liếc hắn: “Lương Tử Dục, ngươi rốt cuộc là muốn tìm hứng thú, hay là muốn yên ổn kết hôn?”

Lương Diệp rõ ràng rối rắm một lát: “Đương nhiên là muốn cùng ngươi kết hôn.”

Con mẹ nó còn dám rối rắm.

Cái chó má gì mà mưu mô xảo quyệt, dù đầu óc có tốt đến mấy thì bản chất vẫn là một kẻ đầy mưu mô xảo quyệt.

“Ngươi muốn chơi thế nào, tính toán thế nào cũng được.” Vương Điền túm lấy vạt áo trước của hắn, kéo đến, lạnh lùng nói: “Ta vẫn chỉ có câu nói kia, nếu đã muốn kết hôn, mà ngươi vẫn tính kế ta, vậy đừng nói ra, nếu không sẽ làm hỏng hứng thú của ta”.

Lương Diệp không hiểu nhìn y một hồi, đột nhiên vươn tay chọc chọc mặt y, suy nghĩ một chút nói: “Trẫm thật sự muốn kết hôn, cùng ngươi.”

“Ừ.” Vương Điền cau mày nắm lấy tay hắn: “Nhưng nếu ngươi đem mọi chuyện phá hỏng sẽ rất khó chịu”.

Lương Diệp khiếp sợ nói: “Là ngươi phá hỏng trước, Vương Điền, sao ngươi có thể trơ tráo như vậy?”

Vương Điền lông mày khẽ động, như không có chuyện gì nhìn đi chỗ khác: “Thật sao?”

Lương Diệp bất mãn muốn cắn y, nhưng Vương Điền trực tiếp chặn bàn tay đang chảy máu lên môi hắn, lạnh lùng nói: “Không giả vờ chịu đựng nữa sao?”.

Vết máu trên lòng bàn tay bị người nhẹ nhàng li3m đi, cảm giác ấm áp kỳ quái khiến Vương Điền suýt tát hắn một cái, y kịp thời ngăn cản ý nghĩ muốn cắn đối phương của Lương Diệp, cụp mắt xuống, dùng khăn tay buộc vết thương lại: “Bệ hạ, ngài diễn kịch đến mức tài tình. Chơi đùa với người khác rồi nhìn ngươi ta chìm đắm trong đó có phải rất thỏa mãn không? Đặc biệt tên ngốc này còn giẫm lên vết xe đỗ nữa chứ”.

Lương Diệp có chút do dự gật đầu.

Vương Điền trong lòng thật sự tức giận, buộc chặt chiếc khăn thành nút chết, cười nói: “Sau đó? Ngươi vẫn không động lòng sao?”

Lương Diệp cúi đầu cởi nút thắt trên chiếc khăn, sau đó chậm rãi buộc cho y chiếc nút thắt đẹp đẽ, trầm giọng nói: “Không biết.”

“Ngươi không biết cũng dám để ta làm hoàng hậu của ngươi?” Vương Điền liếc mắt nhìn hắn đang nắm tay mình, nhìn hắn bị mình ép hỏi thật đáng thương, y vừa tức giận lại không kiềm chế được đau lòng, thẳng thắn tr@n trụi mà đe dọa: “Ngươi có tin hay không, ta làm Hoàng hậu vẫn có thể cầm quyền, không chừng ngày nào đó liền ép ngươi uống canh bạch ngọc, lại trở thành Thôi Ngữ Nhàn thứ hai?”

Lương Diệp cúi đầu, nhếch khóe miệng: “Trẫm sẽ không cho ngươi cơ hội này.”

“Vậy ngươi hãy trông chừng kĩ vào.” Vương Điền có chút phân tâm, khóe miệng hơi nhếch lên, dùng sức nhéo lòng bàn tay, cố gắng khiến mình tỉnh táo một chút.

Nhưng y không thể phủ nhận, một Lương Diệp điên cuồng và tàn nhẫn như vậy lại có sức hấp dẫn chết người đối với y, quả thực… đẹp muốn mạng người khác.

Y gần như không thể kiểm soát được mà nghiêng người về phía trước, giữ lấy nụ cười lạnh nhạt và ranh mãnh của Lương Diệp ở khoé miệng mình.

Lương Diệp theo bản năng nghiêng đầu, không hài lòng với kiểu hôn lướt qua này, nhưng hắn chưa kịp làm lại thì đã có người gõ cửa tẩm cung, sau đó là giọng của Sung Hằng truyền tới: “Chủ tử, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo”.

Lương Diệp động tác dừng một chút, rõ ràng là muốn đáp lại, Vương Điền di chuyển hầu kết của mình, ngón tay cái ấn vào một bên cổ hắn, làm sâu thêm nụ hôn này, Lương Diệp không kịp đề phòng, nghẹn thở, sau khi lợi dụng xong mới nhớ tới chuyện đẩy y ra, quay đầu ho khan một tiếng.

“Chủ tử?” Sung Hằng đợi một lúc không có đáp lại, nghe thấy Lương Diệp ho khan, lại không yên tâm hô lên một tiếng.

Vương Điền cười vỗ lưng hắn, Lương Diệp lạnh lùng liếc mắt nhìn y một cái, đứng dậy mặc áo ngoài: “Vào đi.”

Vừa dứt lời, Sung Hằng vội vàng đi vào, đúng như dự đoán, gã nhìn thấy bóng dáng Vương Điền xuyên qua tấm bình phong, đang định đến gần Lương Diệp để nói chuyện, Lương Diệp liền nâng tay lên: “Nói.”

Sung Hằng chỉ có thể xấu hổ đứng ngoài bình phong, trầm giọng nói: “Chủ tử, Giản Lăng đã chết.”

“Chết rồi?” Sắc mặt Lương Diệp nhất thời tối sầm.

Sau tấm bình phong, Vương Điền vô thức nhếch khóe miệng, sau đó cau mày nói: “Giản Lăng chết rồi?”

———————–

Ji: Diệp thông minh thật sự, nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn nhớ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi