OMEGA CUỐI CÙNG



"Tôi mua Ulliel ngoài chợ đen, tốn hết 5000 tệ đấy.

Uầy, giá gốc là 7000 lận, mà vì ông chủ bảo cậu ta đã chín muồi nhưng vẫn chưa động dục, thế là giảm cho tôi 30%."
"Vâng, tên cậu ta là Ulliel, do một cặp vợ chồng già ở khu 5 dẫn tới.

Cậu ta khai rằng bản thân cảm thấy không khoẻ.

Nhưng cặp vợ chồng già lại thừa nhận cậu ta đã 22 tuổi rồi, và mẫu ADN được chúng tôi lấy đi xét nghiệm cũng cho kết quả tương thích.

Bởi vậy nên cậu ta bị đóng mác là Omega chín muồi sắp động dục, thu mua ngang giá cấp 2.

So với những người có cùng giá trị nhan sắc thì cậu ta rẻ hơn một chút." Ông chủ chợ đen xoè tay, "Bởi vì người mua là quân phòng vệ nên tôi giảm giá 30%.

Ngài trưởng quan à, tôi hành nghề buôn bán lâu nay chưa bao giờ lừa già dối trẻ cả."
"Đúng vậy, chủ tiệm cửa hàng Flamingo thường xuyên tới xét nghiệm ADN ở bệnh viện chúng tôi, Omega tên Ulliel thì xét nghiệm bằng lông tóc.

Lông tóc kia có phải của chính cậu ta hay không á? Chúng tôi không biết, chúng tôi không phụ trách việc thu thập, chỉ phụ trách xét nghiệm thôi."
"Thưa ngài trưởng quan, hai già đây thật sự không biết đã phạm phải lỗi gì.

Ulliel à? Ôi, không, già không quen cậu ta đâu, cậu ta chỉ hỏi đường hai ông bà này thôi, bọn già tình cờ đi ngang qua đó khi đang về nhà, thế nên tiện lúc dẫn người đến cửa hàng Flamingo.

Chi phí? Đó là thù lao cậu ta cho bọn già, tại trước lúc gặp hai già thì cậu ta có hỏi qua vài người, nhưng không ai chịu giúp cả.

Nếu cậu ta nguyện ý báo đáp, già cho rằng mình xứng đáng được nhận số tiền này.

Ôi không, bọn già không nói dối, ngài trưởng quan, bọn già có hai đứa con trai, con trai cả là Omega, bọn già đã bán nó trước khi nó động dục rồi.

Con trai út là Alpha, ba năm trước đây gia nhập quân phòng vệ, chẳng hề trở về.

Phải, nhà của già chỉ có hai người thôi, mỗi già cùng bạn đời đây."
"Với Omega, tiến vào thời kỳ chín muồi tức là phải dùng thuốc ức chế, nếu không sẽ bị xử phạt tội "gây rối an ninh trật tự xã hội".

Nhưng rất nhiều gia đình không muốn gánh vác khoản phí này, nên họ đành vứt bỏ con cái mang giới tính Omega hoặc bán trao tay, điều này cũng bình thường.

Kiểu Omega tự bán như Ulliel cũng không có điểm đặc thù gì, cửa hàng Flamingo sẽ cung cấp nơi trú ẩn tạm thời cho họ." Người cuối cùng bị dò hỏi chính là Fellini, chủ tịch thương hội.

Vụ tập kích trong buổi tiệc tối bị giếm xuống, ngoại giới chỉ biết có một Omega đã trốn thoát, từng người một có liên quan được đưa đi thẩm vấn, nhưng mọi người cũng chẳng kinh hoảng là mấy, dù gì đây vẫn là Tinh Điện mà, bọn họ tin rằng Omega bỏ trốn sẽ nhanh chóng bị tóm trở về.

Fellini tương đối cẩn thận, bởi ông ta lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc quân đội can thiệp vào thương hội.

"Đương nhiên, Omega tiến vào chợ đen chỉ là bộ phận rất rất nhỏ.

Phần lớn dân cư nơi đây sống trong cảnh dư dả, bọn họ kiếm thu nhập từ công ăn việc làm, có thể mua thuốc ức chế, có thể tiếp thu giáo dục, tựa như thiếu úy Rhine vậy." Fellini ngẫm nghĩ, giọng nói bất đắc dĩ, "Về loại Omega có tài nguyên nhưng lại gia nhập chợ đen như Ulliel, ngoài nguyên nhân xuất thân bần cùng, còn có một phần là vì bọn họ hy vọng tìm được người mua tốt, từ đây nhẹ nhàng hưởng lạc.

Nói thật lòng, đây là thói hư tật xấu của Omega mềm yếu, chúng ta cũng đành bó tay."
Người phụ trách thẩm vấn là thiếu úy của Cục tình báo phòng vệ, kể từ sau khi Ulliel bỏ trốn, kế hoạch bắt giữ do thiếu tướng Sheen chỉ đạo vẫn không có bất cứ tiến triển gì.

Để tránh lọt vào "mắt xanh" của thiếu tướng, vị thiếu úy tận tâm không thể không tự mình phụ trách việc này, nhưng một ngày đã trôi qua, sau khi thẩm vấn binh lính mua Ulliel, ông chủ hắc điếm, cơ quan xét nghiệm ADN cùng đám Fellini nhiều lần, tuy khẩu cung cực kỳ rõ ràng nhất quán song vẫn không cung cấp được bất cứ thông tin hữu ích nào.

Vị thiếu úy kính mến chỉ đành tạm thời tạm giam mấy người này, đồng thời tổng hợp thông tin rồi báo cáo cho thiếu tướng.

Bên kia, sau khi kết thúc khoá huấn luyện ở doanh trại, Sheen đang lắng nghe phản hồi từ quản gia và Ellen - đây là hai người tiếp xúc với Ulliel nhiều nhất, hơn nữa còn tuyệt đối trung thành với gia tộc Sylvie.

"Mấy ngày đầu mới đến, Ulliel hiếm khi ở trong phi thuyền.

Nơi cậu ấy lui tới nhiều nhất là trại huấn luyện, muốn chờ thiếu tướng trở về.

Ngoài ra, cậu ấy còn đi qua phòng họp, sân bay và có hai lần tiếp cận trạm thực nghiệm." Lão quản gia lau sạch mồ hôi hột trên trán, nghĩ ngợi, "Sau này cậu ấy không đi tới mấy chỗ đó nữa."
Lúc sau không tới nữa, dĩ nhiên là vì Sheen đã nhờ Ellen cảnh cáo cậu.

Chỉ là khi đó Sheen cho rằng cậu cùng một giuộc với đám Omega trong căn cứ, luôn tìm mọi cách hấp dẫn sự chú ý của hắn, bây giờ ngẫm lại, hắn mới vỡ lẽ rằng đối phương khi ấy nghiên cứu địa hình, quan sát hiệu suất làm việc và nghỉ ngơi của mọi người trong ban huấn luyện, sự sắp xếp hàng ngày của hắn, phòng vệ xung quanh sân bay...!
"Sau đó thì sao?" Sheen hỏi, "Cậu ta ru rú mấy hôm trong phi thuyền để làm cái gì?"
"Đợi...!đợi ngài." Quản gia nói, "Ngoại trừ lúc ra ngoài mua hoa, cậu ấy vẫn luôn đợi ngài trở về."
Sheen nghĩ tới Omega ngày nào cũng ngoan ngoãn chờ đợi mình, quả thật đối phương như kiểu hao tổn tâm tư để trông ngóng tình yêu của hắn.


Mới đầu Sheen cũng không có cảm giác gì mãnh liệt, cho đến lần nọ, Ulliel bị hắn đẩy ra, cậu ta bèn ủy ủy khuất khuất mà rời khỏi.

Sheen lơ đãng ngẩng đầu, lại nom thấy dáng vẻ Ulliel liên tục ngoái đầu từ vách khoang bóng loáng.

Omega đó đi rất chậm như thể mong chờ hắn hồi tâm chuyển ý.

Đương nhiên Sheen sẽ không, nhưng tình huống lúc đó chắc chắn đã khắc sâu ấn tượng của hắn về việc Ulliel yêu thầm mình.

Thế nên ở bữa tiệc tối ngày hôm qua, hắn từng do dự trong nháy mắt, nghĩ đến chuyện bảo vệ người kia.

"Mua hoa..." Sheen trầm ngâm, "Cậu ta mua hoa ở đâu?"
"Nhiều chỗ lắm." Lần này là Ellen trả lời, "Ulliel mua cả đống hoa, không có cửa hàng nào trong căn cứ có thể cung cấp nhiều chủng loại như vậy đâu, lần nào cậu ấy cũng phải chạy ít nhất là năm hay sáu hàng bán hoa mới gom đủ."
Ellen cũng thích hoa tươi, cho nên y thuận miệng nói ra một số tên cửa hàng.

"Có vài chủng loại chỉ bán ở mấy cửa hàng này, tất cả đều thuộc sở hữu của gia tộc Fellini." Ellen nói, "Cơ quan tình báo bên ông nên điều tra thử đi, nhưng theo tôi phỏng chừng, chắc chẳng có vấn đề gì với cửa hàng bán hoa đâu."
"Nhưng cậu ấy mua quá nhiều hoa." Quản gia ngay lập tức nối lời, "Càng mua càng nhiều, và không thể không thừa nhận rằng cậu ấy chăm cây rất chu đáo, đám nào đám nấy đều tươi tốt mơn mởn.

Khi khoang nghỉ ngơi chật chỗ, cậu ấy đã xách chúng đến tàu con thoi."
Đấy, tàu con thoi mới là mấu chốt.

Sheen chưa bao giờ cho phép cậu ta tiến vào tàu con thoi.

Dù nó chỉ là cỗ máy cũ để đó không dùng, nhưng xét theo hệ thống quản lý phi thuyền thì nó vẫn thuộc về vật dụng quân sự và cấm người ngoài bước vào.

"Tại sao lại để cậu ta tới đó?"
"Tôi có ngăn lại." Quản gia biết đây là lỗi của mình, lão lấy khăn lau mồ hôi, "Nhưng không thành công, cậu ấy rất kiêu ngạo."
Ban đầu quản gia không cho phép Ulliel tiếp cận tàu con thoi, ngoài sự ràng buộc của hệ thống quản lý phi thuyền, phần lớn nguyên nhân còn lại là bởi lão khinh thường Omega xuất thân từ khu ổ chuột.

Lão cảm thấy người này quả thực giống như kỹ nữ chưa hiểu sự đời.

Ulliel nhanh chóng phát hiện ra điều này, cậu công kích đối phương bằng câu từ không khéo léo: "Ông là quản gia của thiếu tướng, khiến cuộc sống hắn thoải mái.

Tôi là bạn giường của thiếu tướng, khiến cơ thể hắn sung sướng.

Đều nhằm phục vụ cho thiếu tướng cả, chỉ sợ ông cũng chẳng cao quý hơn tôi là bao."
Quản gia già lập tức bị sốc bởi ngôn luận thô lỗ đó, "Tôi không nghĩ rằng hai người chúng ta lại có thể so sánh với nhau."
"Có gì khác nhau sao?" Ulliel cười nhạo lão, "Ông nói xem ai thân mật với thiếu tướng Sheen hơn nhỉ?"
Tầm mắt quản gia xẹt qua cổ cậu, trên đó hiện diện hai dấu hôn, một dấu nằm sâu bên tai, dường như xúi bậy người ta liên tưởng đến chuyện gì đã phát sinh đêm qua.

"...!Đương nhiên là ngài rồi, ngài Ulliel."
"Thật vui khi nghe ông nói vậy." Ulliel ngẩng mặt, hừ một tiếng, "Vậy xét về mức độ nguy hiểm, một Beta thành thạo bảo dưỡng phi thuyền cùng một Omega chưa bao giờ nhìn thấy tàu con thoi, thì ai có khả năng lái phi thuyền bỏ chạy hơn đây?"
"...!Là tôi." Quản gia nói, "Nhưng tôi sẽ không làm như thế."
"Tôi cũng sẽ không.

Nói thật, nếu chẳng phải vì thiếu tướng Sheen phân phó, tôi thà tới trại huấn luyện phơi nắng còn hơn ở lại trò chuyện với một lão già như ông." Ulliel gần như vô lễ mà ra lệnh, "Dù sao thì tôi nhất định phải vào trong đó, hoặc là ông liên hệ với thiếu tướng để xác nhận phạm vi hoạt động của tôi, hoặc là theo tôi đi vào."
Quản gia nào dám quấy rầy thiếu tướng, lão bèn dò hỏi phó quan, sau khi nghe được ba chữ "Ulliel" thì sốt ruột đuổi người, "Ngài là một quản gia kỳ cựu, chắc xử lý được việc lặt vặt này thôi."
Cuối cùng, quản gia lựa chọn đi cùng Ulliel.

Khi đó làm sao lão nghĩ đến, Omega tuyên bố chưa từng nhìn thấy tàu con thoi lần nào kia sẽ thật sự lái tàu bỏ trốn vào một ngày không xa.

Sheen và Ellen cũng không ngờ một người thoạt nhìn nhu nhược ngọt ngào như Ulliel lại có mặt trái kiêu ngạo đến thế...!
Còn phòng điều khiển phi thuyền...!Sheen nghĩ tới lần duy nhất hắn hoài nghi Ulliel - lúc ấy hắn ấn cái nút trong phòng điều khiển một chút, rồi chế ngự Ulliel ở một góc trước khi cửa phòng mở ra.

Rõ rành rành, mục tiêu của Ulliel là vân tay của hắn.

Người này đầu óc thâm sâu phi thường.

Có lẽ bắt đầu từ ngày đầu tiên đến đây, người này đã mưu toan hết thảy rồi, mà bọn họ nhiều người như vậy lại chẳng hề hay biết.

Ngày đầu tiên trôi qua trong cuộc tra hỏi và bắt giữ rối hệt tơ vò, tiến độ của ngày hôm sau cũng cực kỳ hạn chế.

Dựa trên xét nghiệm ADN và dấu vân tay Ulliel để lại, cơ quan tình báo tại căn cứ đã tìm ra đối tượng phù hợp, đó là của một người ăn xin ở khu dân nghèo.

Về pheromone của Ulliel, quá trình chiết xuất và xét nghiệm pháp y đã chứng minh đó là pheromone giả - một loại vật chất tương tự với thuốc ức chế, nói đơn giản một chút thì là hormone kích thích bên ngoài cơ thể.

Omega trong căn cứ sẽ phun thứ này, sử dụng như nước hoa kích tình vậy.


Ulliel xài cái kia cũng cho hiệu quả tương đương, dù rằng thứ đó càng phù hợp với cái tên "nước hôi" hơn.

Sheen chẳng ôm hy vọng tóm được Ulliel ở Tinh Điện nữa, hắn nghiêng về khả năng điều khiển tàu con thoi nhằm trốn sang hành tinh khác của người này hơn, bởi vậy, Sheen quyết định ban lệnh truy nã đến toàn bộ tàu chiến của căn cứ số 3, bất luận khi nào bất cứ nơi đâu, một khi phát hiện tàu Rose đều phải ưu tiên báo cáo vị trí trước, rồi tiến hành bắt giữ nó.

Nếu không thể bắt giữ, vậy hãy phá huỷ.

"Chuyện lớn ở lễ kỉ niệm liên minh nằm chình ình trước mắt, chị nghĩ không nhất thiết phải đuổi tận giết tuyệt con tàu Rose đâu." Vừa kết thúc một ngày công tác, Carrie tiến vào phi thuyền của Sheen, cô bày tỏ suy nghĩ, "Tuy cậu ta giết người và suýt nữa chọc tên ngu xuẩn kia tức chết, nhưng cậu ta chưa hẳn là chuyện quan trọng nhất đối với chúng ta hiện giờ.

Bây giờ chúng ta cần tập trung tinh lực, nghĩ xem sau khi căn cứ số 1 đến thì mọi người nên làm cái gì."
"Căn cứ số 4 muốn chế tài kinh tế với căn cứ số 1, người sau sẽ biện minh.

Chúng ta sẽ bị lôi kéo chiến đội, đến lúc đó xem phe nào thành ý nhiều hơn thì chọn phe đó." Sheen xoa mày, "Vụ này chắc chị am hiểu lắm, chưa kể chúng ta còn có Fellini.

Ông ta giỏi nhất bóc lột."
"Chuẩn không cần chỉnh." Carrie mỉm cười, "Nhưng chú còn chưa thẳng thắn trả lời chị nha.

Vì sao để ý Omega kia đến vậy?"
"Tôi để ý tàu Rose chứ không phải cậu ta."
"Một con tàu cũ bỏ xó lâu lắc?" Carrie nhướng mày, "Lớn tuổi hơn cả chúng ta.

Có khi cậu ta vừa chạy được một nửa, tàu Rose đã tan tành xác pháo rồi."
"Phải là một con tàu cũ bỏ xó lâu lắc." Sheen dừng một chút mới nói, "Cùng với tư liệu cơ mật bên trong nó."
Lần này Carrie không cười nữa, cô mím môi nhìn Sheen một cách nghiêm túc.

"Hồi trước tôi từng đọc qua tư liệu về chiến dịch tinh cầu Rose, sau này mới nghiên cứu nó." Sheen hơi trầm mặc.

"Nguồn cơn của trận ác mộng toàn liên minh này là vì kẻ địch quá cường đại, người Herva có trình độ khoa học kỹ thuật cao cùng bản tính tàn bạo, mà nhân loại chúng ta sợ chết hơn nhiều so với những chủng tộc khác.

Nhưng rồi tôi lại ý thức được một vấn đề khác, nếu như có phe nào đó được lợi trong chiến tranh thì sao, người Herva cũng chẳng hốt được gì từ chiến dịch năm xưa.

Ngược lại là chúng ta, sau chiến dịch đó, cộng đồng quyết định phân chia tinh cầu thuộc địa của căn cứ số 2."
Giống như những căn cứ khác, ngoài tinh cầu chủ ra, căn cứ số 2 còn có tinh cầu thuộc địa.

Trong chiến dịch tinh cầu Rose, tất cả mọi người ở căn cứ số 2 đều bị tàn sát sạch sẽ, sau khi liên minh đuổi thẳng cẳng tộc Herva, họ đã cho di dân đến đây nhằm khởi động hành tinh nhỏ một lần nữa.

Đây cũng là nguồn gốc của tinh cầu tài nguyên.

Tinh cầu tài nguyên có quyền tự trị nhất định và cung cấp khoáng sản cuồn cuộn không ngừng cho các căn cứ khác.

Hiện tại, nơi duy nhất không bị di dân chỉ có tinh cầu Rose.

Vùng đất ngập máu và chất đầy xác người đó là cấm địa liên minh.

"Chả vui tí nào." Carrie bình tĩnh, nhìn chằm chằm Sheen, "Liên minh là một chỉnh thể.

Dù khi ấy căn cứ số 4 lọt vào hiềm nghi, nhưng chúng ta đâu có chứng cứ.

Hơn nữa, vụ việc đã trôi qua rồi."
"Không, không chỉ mỗi căn cứ số 4." Sheen đan tay, hắn hơi siết chặt quai hàm, nửa ngày sau mới nói, "Căn cứ số 3...!cũng trì hoãn chi viện."
"..."
"Tôi đã lợi dụng quyền hạn để truy xuất hồ sơ giấy, tài liệu chứng minh điều đó đều nằm trên tàu Rose." Sheen nói, "Chúng ta cần phải biết nó đáp xuống nơi nào."
***
Lệnh truy nã vừa được công bố, đồng thời, tàu Rosa cũng mới kết thúc lần quá độ đầu tiên, sau hai ngày di chuyển chậm phèo, rốt cuộc bọn họ đã đến được hành tinh muốn đến.

"Nghe đồn căn cứ số 1 sẽ tới tham gia lễ mừng của Carrie á." Thuyền trưởng Davis tiện mồm tán chuyện phiếm cùng cấp dưới, gã than thở, "Giá như tôi có thể nhìn thấy họ thì tốt quá, liếc mắt từ xa một cái thôi cũng đủ rồi.

Ai ngờ xúi quẩy, lúc này đây còn bị cử đi."
"Nghe đồn căn cứ số 1 nghèo rớt mồng tơi." Binh lính hỏi, "Thật hay chăng?"
"Ờm.

Trung đội trưởng bên chúng tôi từng tham dự chiến dịch tinh cầu Rose, còn cứu một tướng quân bên căn cứ số 1 nữa đó.


Bởi vậy nên hậu cuộc chiến, tôi cùng ngài ấy bay sang căn cứ số 1.

Vào thời điểm đó, căn cứ kia bần cùng...!quá sức tưởng tượng." Davis bất giác nói chậm lại, dường như đắm chìm trong nỗi khiếp đảm năm xưa, "Không ai tin nổi đó từng là căn cứ giàu có nhất, là nơi mà con dân thuộc địa sinh sống nhàn nhã nhất phương bắc."
"Trận chiến năm xưa khiến họ mất mát quá nhiều." Một binh lính khác nói, "Nghe bảo bọn họ ưu tiên cung cấp chi viện."
"Toàn bộ binh lính đều là Alpha.

Con tàu này vốn mệnh danh cho căn cứ số 1 đấy, sau bên trên không cho phép nên trung đội trưởng sửa thành tàu Rosa." Davis gật đầu, bước tới trước khoang ngắm cảnh, chỉ sang khoang đầu tiên bên trái một cách kính trọng, "Có lẽ căn cứ số 1 nằm ở hướng đó."
"Đó là cái gì vậy?" Binh lính không quay đầu lại mà chỉ nhìn trân trối phía sau vai gã, "Ngài trưởng quan, thứ gì đang đến gần chúng ta kìa?"
Davis nghi hoặc xoay người, bên ngoài khoang ngắm cảnh vẫn đen nhánh một mảnh.

Đối với một con tàu vận chuyển đi tới đi lui giữa căn cứ và tinh cầu thuộc địa mà nói thì màu đen mới đại diện cho an toàn.

Bởi vì tuyến đường là cố định, nếu trên tuyến đường xuất hiện tinh quang lóng lánh, bọn họ mới cực kỳ lo lắng - thông thường, những nguồn sáng đó chẳng phải mảnh vụn thừa thãi mà vũ trụ thiêu đốt, nó là nơi tập kết tấn công của kẻ thù không rõ quê quán.

Hai giây sau, trên tuyến đường vốn đen nhánh xuất hiện đốm sáng lập loè.

"Nâng lồng phòng hộ lên! Liên hệ trung tâm căn cứ!" Davis hô to, đồng thời túm lấy binh lính mới tới, nhét hắn vào khoang nghỉ ngơi, "Mặc kỹ trang phục phòng hộ, chuẩn bị chiến đấu!"
Gần như cùng một lúc, một chùm ánh sáng chiếu tới sát rạt.

"Đã nâng lồng phòng hộ! Đã gửi cảnh báo! Chuẩn bị chuyển hướng!" Phi công gấp gáp hô to, hắn điều khiển tàu Rosa rẽ mạnh sang hướng khác.

Khả năng phòng thủ và hoả lực của tàu vũ trụ đều rất yếu ớt, nhưng ăn chắc ở kích thước và khối lượng nhỏ nên tàu Rosa nhẹ nhàng nhào lộn hai cú trên không trung, khó khăn lắm mới tránh được quả ngư lôi vừa rồi.

Davis và vài binh lính trẻ tuổi nắm lấy cột an toàn rồi gác hai chân lên hai bên sườn cột, đây là trang bị thường gặp trên tàu con thoi, nhằm phòng ngừa tình huống đặc biệt khi mọi người bị lắc tới đảo điên quay cuồng.

Một số người chỉ mới sử dụng thiết bị an toàn này lần đầu tiên.

Davis trông thấy vẻ kinh hoàng trên gương mặt của vài thuộc hạ trẻ tuổi.

Đường hàng không ở căn cứ số 3 ít khi nguy hiểm, mấy binh lính nọ vừa mới đến phục dịch không lâu, lần đầu tiên bọn họ gặp tập kích.

"Là dân du cư!" Phi công hét to, "Thiếu úy, bên kia yêu cầu chúng ta đầu hàng! Họ bảo chúng ta...!bảo chúng ta nhảy khỏi khoang tàu..."
Trung tâm tin tức phát ra âm thanh xí xa xí xồ, dưới sự trợ giúp của máy phiên dịch ngôn ngữ, những tạp âm đó biến thành một tràng ngữ điệu cổ quái mang tính châm chọc cùng cười nhạo.

Dân du cư là tên gọi chung cho tất cả chủng tộc ngoài hành tinh chuyên len lỏi gây án, bọn họ thường xuyên đánh lén các tàu vận chuyển nhỏ và tàu tiếp tế lạc đoàn, trung đội trưởng của Davis chết vì bị dân du cư úp sọt.

Buổi lễ liên minh long trọng sắp được cử hành, mấy căn cứ lớn đều trực tiếp dùng tàu chiến chở người, nhóm tàu vận chuyển cũng tạm ngừng hoạt động.

Chỉ có con tàu Rosa xuất phát do đơn hàng đến muộn nhất.

Bọn dân du cư trước mặt có lẽ chắc cú rằng sẽ chẳng ma nào đến chi viện cho tàu Rosa nên mới bám như đỉa đói, bọn đó không phóng ngư lôi nữa, hiển nhiên là muốn giết người cướp tàu.

Bọn lính lo lắng liếc nhau, lại nhìn sang phía Davis.

"Đệt cụ nó!" Davis buông cột an toàn ra, côn, gã rút khỏi đùi khẩu súng lục dùng trong cận chiến, "Cùng lắm thì cùng tụi nó đồng quy vu tận, chuẩn bị hoả lực đi!"
Tàu địch ung dung tiếp cận một trái một phải như thể đang trêu đùa món đồ chơi.

Tàu Rosa nâng ống bắn mini lên.

Mọi người gắt gao dán mắt vào màn hình.

"Khai hoả!"
Ba phát đạn mini lần lượt được bắn ra, song chỉ có một viên áp sát vào mạn phải tàu địch.

Con tàu thoạt nhìn cực kỳ sang trọng kia thậm chí không thèm giảm tốc độ.

Phi công đẩy cần gạt lên hết nấc, kết hợp phóng thêm ba phát đạn cuối nhưng đều bị tàu địch chặn đứng.

"Đậu má!" Lính mới run rẩy đôi tay, hắn cầm lấy vũ khí, lập tức đi thẳng ra phía sau, "Dù có chết, bố mày cũng phải liều mạng với bây!"
Con tàu Rosa nhỏ bé không trữ nhiều đạn dược, nếu đối phương mạnh mẽ xông lên thuyền, vậy chỉ có thể vật lộn.

Ai nấy đều biết phản kháng hay không phản kháng cũng chẳng khác nhau là bao, hời ở chỗ chết nhanh hay chết chậm thôi.

"Thiếu úy!" Phi công đột nhiên hô to.

Hoà theo tiếng hét, một tiếng "oanh" vang dội truyền tới từ bên ngoài, tàu Rosa bị sóng lớn đẩy văng mà không hề báo trước, lật nghiêng 90 độ.

Mọi người bị ném sang vách khoang, và súng lục của Davis vừa lúc chỉa vào sống mũi gã.

"Thiếu úy!" Phi công bị đai an toàn trói chặt bỗng hưng phấn nói, "Có cứu viện! Có cứu viện!"
"Chú mày lái thuyền cho vững coi!" Davis che mũi, đột nhiên sửng sốt, "Cái gì? Là ai?"
Luồng sáng màu cam cực lớn nổ tung cách đó không xa, ánh sáng chói lọi đâm vào trong con tàu, khiến cả lũ đều choáng váng.

"Xin chào, đây là tàu Rose." Một âm thanh trong trẻo đột nhiên chen vào, "Xin hãy báo cáo tình huống thương vong!"
"Không có thương vong thưa trưởng quan!" Davis báo cáo trong kích động, "Hạm trưởng tàu Rosa, Davis báo cáo, xin hết."

"Được rồi.

Xin hãy bay vòng tròn.

Tôi sẽ lách qua khe hở giữa hai con tàu địch, hai phút sau chạy thoát bằng khoang thoát hiểm." Bên kia bình tĩnh nói, "Mong tàu Rosa làm tốt công tác chuẩn bị, đồng thời khi tôi hạ cánh, nâng công suất động cơ lên 130%."
"Động cơ sẽ quá tải..." Phi công lí nhí.

"Vẫn đủ để chúng ta chạy trốn." Giọng nói ở bên kia bình tĩnh đến khó hiểu, mà sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, bọn Davis đã thấy được chân thân của tàu Rose.

Một chiếc tàu con thoi.

Một chiếc tàu đã bị đào thải, vũ khí trang bị thậm chí còn kém hơn tàu của bọn họ.

Vụ nổ mạnh hồi nãy là do tàu địch tấn công tàu con thoi này nhưng bị chệch hướng, thế là tự kết liễu chính anh em của nó.

Davis khiếp sợ há hốc mồm, người điều khiển càng kinh ngạc hơn, nhưng đối phương vừa mới cứu bọn họ, hắn bèn nghe theo chỉ thị, bay xung quanh.

Chắc vì nhận thấy tàu Rosa không còn vũ khí, hai chiếc tàu địch đồng thời phóng ngư lôi về phía tàu Rose với ý định nổ banh con tàu này rồi yên tâm đoạt lấy chiến lợi phẩm.

Tàu Rose thoắt cái bổ nhào xuống dưới trước khi phát đạn kịp tới gần, hai phát đạn bay xa, một phát đạn khác thì bám sát đi lên.

Tàu địch tức giận phóng thêm ngư lôi, tàu Rose lại đột ngột chuyển hướng rồi lao thẳng tới luồng ngư lôi một cách kỳ quái, một giây sau, ngư lôi theo sát phía sau nó và ngư lôi vừa được phóng ra bất ngờ đụng độ nhau, trong làn sóng xung kích thật lớn, tàu con thoi nhanh nhẹn vọt ra ngoài.

"Đù má!" Phi công muốn vỗ cả tay, nhưng mà sau đó hắn lại kinh hô, "Cánh trái của Rose bị hỏng rồi!"
Cánh trái tàu Rose bị mảnh ngư lôi nổ mạnh gặm mất một nửa, hệ thống phòng cháy của thân tàu cũng bị hư hại, toàn bộ con tàu hừng hực lửa cháy.

Mọi người nín thở, họ chờ đối phương chạy ra khoang thoát hiểm.

Song không hề, tàu Rose không hề giảm tốc độ, nó đâm vào giữa hai con tàu địch như ngọn lửa liếm kiếm, quả ngư lôi cắn mãi không buông cũng đuổi kịp ngay sau đó.

"Mong Thượng đế phù hộ hắn." Davis căng thẳng nhìn màn hình hiển thị, "Còn ba giây nữa thôi, nó sẽ bị ngư lôi đánh nát."
Mọi người đều không hẹn mà cùng dán mắt lên màn hình, khẩn trương đến mức cơ bắp nhức nhối.

Người điều khiển liều mạng lái ra sau con tàu phe địch.

Hai tàu chiến nho nhỏ như là hai chú cá bé đi ngược chiều với đôi cá voi khổng lồ, hai giây sau, tàu Rosa vọt tới đuôi chiến hạm địch, ngay lúc này, một chiếc thuyền cứu nạn lao ra từ trong biển lửa.

Giây tiếp theo, chiến hạm địch vốn đang kẹp lấy tàu Rose thì bị ngư lôi giáng trúng, bỗng ầm ầm nổ tung, hai con tàu địch né không kịp, vòng bảo vệ của chúng chịu chút xây xước.

Tàu Rosa chuẩn xác túm lấy chiếc thuyền cứu nạn, phi công vừa kéo đối phương vào thân thuyền, vừa đẩy động cơ lên hết nấc, dùng tốc độ cao nhất để chạy trốn.

Bóng đêm dần bao phủ, chùm tia sáng và ánh lửa bị ném lại phía sau, tàu địch không đuổi theo nữa.

Có lẽ là chưa kịp, hoặc có lẽ là lo lắng gặp phải viện binh, dù thế nào đi nữa thì cũng vừa cùng Tử Thần lướt qua đời nhau, ai nấy đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Davis dẫn theo hàng ngũ, đôi mắt chứa kính ý quan sát người bước xuống từ chiếc thuyền cứu nạn.

Người đó sở hữu đôi chân rất dài, khuôn mặt lạnh lùng cùng ngũ quan thanh tú, càng bất ngờ hơn, đó là một Omega.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thao tác cường hãn cùng với bộ đồng phục thị vệ cung điện trên người người nọ, Davis còn tình nguyện tin rằng đối phương là đội trưởng đội danh dự có gương mặt đại diện cho visual tối cao của căn cứ số 3.

"Bộp" một tiếng, mọi người đồng loạt đứng thẳng, khép chân, hành lễ với người nọ bằng thái độ sùng kính.

"Thôi." Người nọ gật đầu và đi đến trước mặt Davis, "Anh là thiếu úy Davis?"
"Đúng vậy thưa trưởng quan!"
"Tốt lắm." Đối phương gật đầu khen ngợi gã, sau đó xoay người bước vào tàu vận chuyển.

Davis nơm nướp theo sau, chợt nhận ra rằng gã còn chẳng biết vị này là ai.

"Tôi là vệ sĩ riêng của thống soái, phụ trách nhiệm vụ cơ mật hạng nhất." Đối phương dường như nhìn thấu nghi hoặc của gã nên giơ tay lấy ra một chồng tư liệu, mặt trên có ký hiệu gia tộc Sylvie, "Hiện giờ tàu con thoi đã bị hỏng, tôi muốn mượn tạm tàu Rosa của mấy anh để tới trạm không gian."
Đích đến của Rosa cách trạm không gian không xa lắm.

"Được, thưa trưởng quan!" Davis lớn tiếng nói.

"Tốt lắm.

Do tính đặc thù của nhiệm vụ, các anh cần tạm thời tắt hệ thống liên lạc với bên căn cứ trước khi đến nơi." Omega xinh đẹp trong bộ đồng phục thị vệ bước tới khoang ngắm cảnh, "Còn bao lâu nữa mới tới trạm không gian?"
"Tám giờ nữa thưa trưởng quan." Davis nói xong bèn lệnh cho phi công, "Tắt một hướng hệ thống liên lạc với căn cứ, yêu cầu quyền hạn thông hành với trạm không gian."
Tàu vận chuyển có hệ thống liên lạc đa hướng, và việc đóng một hướng đối bọn họ là rất bình thường.

Davis không nghĩ nhiều, sau khi sắp xếp xong xuôi, gã nhịn không được nên cũng đến khoang ngắm cảnh, gã hưng phấn, "Trạm không gian...!Liệu có thể trông thấy người ở căn cứ số 1 hay không ta."
Vệ sĩ Omega tuấn tú quay mặt lại nhìn gã.

Davis ý thức được mình vừa lỡ mồm, gã đỏ mặt ngượng ngùng nói, "Tôi...!Tôi rất, rất ngưỡng mộ bọn họ á."
"Ồ?" Đối phương nhướng mày, gật đầu bảo, "Anh sẽ.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi