OMEGA CUỐI CÙNG



Tám giờ sau, tàu Rosa tiến vào trạm không gian.

Trung tâm căn cứ từng nhận được tín hiệu cầu viện từ tàu Rosa, sau khi biết bên họ đã thành công chạy thoát, trạm không gian lập tức chuẩn bị kiểm tra toàn diện và vũ khí tiếp viện, sắp xếp cả nơi dừng chân cho đám người Davis, đồng ý để bọn họ nghỉ ngơi hai ngày tại trạm không gian.

Omega thay sang trang phục phòng hộ trên tàu vận chuyển, theo mọi người tiến vào trạm không gian rồi biến mất.

Trước đó, Davis mấy bận muốn hỏi tên họ đối phương, nhưng nghĩ người ưu tú như vậy hoàn toàn không cùng một thế giới với mình nên thôi không hỏi nữa.

Bốn giờ sau, hằng tinh Abel đã ló dạng, ánh đèn ban mai rải rác khắp căn cứ.

Sheen rời giường, mặc quân phục, trang bị vũ khí, đến trại huấn luyện.

Lúc 10 giờ tại Tinh Điện, Sheen nhận được tình báo tàu giao thông chở đại biểu của căn cứ số 1 đã rời trạm không gian, dự kiến bọn họ sẽ đến đây đúng 17 giờ theo thời gian chuẩn, tức là lúc hoàng hôn.

Nhân viên ở trạm không gian giam phi thuyền của căn cứ số 1 theo chỉ đạo, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng cá nhân, bọn họ đã cho nâng cấp chiếc phi thuyền.

“Cho tôi hỏi, mấy anh nâng cấp đến đâu mà lại có thể tới ngay trong cùng một ngày vậy?” Carrie trầm mặc một lát rồi hỏi công khai trên kênh liên lạc nội bộ, “Trung tá Hall, đừng nói với tôi là cấp công sứ đấy nhé.”
“Không phải cấp công sứ thưa nữ sĩ.” Hall - người phụ trách trạm không gian tạm dừng một chút, bèn trả lời bằng giọng điệu hối lỗi, “Là cấp cao nhất của công sứ, thẩm phán.”
“…”
Hiếm khi Carrie không chửi thề.

Sheen biết cô đang sốc tận óc, thật ra hắn cũng khá bất ngờ, danh hiệu thẩm phán đối với căn cứ số 3 mà nói, mang ý nghĩa phi thường.

“Hy vọng anh biết mình đang làm cái gì.” Hồi lâu sau Carrie mới vực dậy tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ.

“Trung tá Hall, hành động đó của anh không hề có đạo lý.” Trên kênh, thủ trưởng bộ ngoại giao nói, “Mong anh nhớ rõ cấp bậc mà căn cứ số 4 đang điều khiển chính là tàu giao thông loại thường.

Bọn họ ngồi 5 người trong khoang tàu nhỏ hẹp và phải mất 2 ngày 1 đêm mới đến được Tinh Điện.

Bây giờ anh nhảy vọt qua 2 cấp sứ giả với công sứ để dành sự đãi ngộ tối cao nhất cho căn cứ số 1, điều đó không mang lại lợi ích tốt đẹp gì cho nền ngoại giao của căn cứ chúng ta.”
“Đó là lý do vì sao bộ ngoại giao mấy anh tồn tại.” Trung tá Hall nói, “Anh có thể giải thích rằng lúc trước chúng ta từng cử tàu giao thông tốt nhất đến đón tiếp bọn họ, nhưng đen đủi là nó bị lạc đường.”
Thủ trưởng bộ ngoại giao: “…”
“Hall.” Sheen ngăn chặn những lời trào phúng của Hall trước khi nhà ngoại giao nổi điên.


“Thiếu tướng.” Hall lập tức thu hồi thái độ cà lơ phất phơ, giọng nói cũng căng thẳng hơn.

“Căn cứ số 1 tới bao nhiêu người?”
“25 người thưa thiếu tướng.”
“Ở Tinh Điện thì sao?”
“Cũng là 25 người thưa thiếu tướng.

Bọn họ lái phi thuyền Findra, hiện giờ đang đỗ tại cảng không gian, toàn bộ nhân viên trên phi thuyền đều đã đến Tinh Điện rồi.

Thiếu tướng Lindon trước lúc xuất phát có nói…” Hall ho nhẹ, “Nói là phi thuyền trân quý này đã trở thành vật thế chấp của thống soái, nên không thích hợp để bọn họ ở lại nữa.”
“…” Sheen trầm mặc trong chốc lát, “Các anh đã tiết lộ tin tức liên quan cho bên kia chưa?”
“Vẫn chưa thưa thiếu tướng.” Trung tá Hall nói, “Thực ra, lần đầu tiên tôi nhìn thấy thiếu tướng Lindon là vào sáng nay.”
Tuy khi đó hơi xấu hổ, song chuyện giam giữ phi thuyền của căn cứ số 1 cũng chẳng bảo mật gì cho cam.

“Tốt, vấn đề cuối cùng.” Sheen lược bỏ chi tiết nhỏ không đáng kể, ngữ điệu nghiêm túc hẳn, “Anh biết ý nghĩa của việc phái ra con tàu thẩm phán không, trung tá Hall?”
“Dạ biết, thưa trưởng quan.

Tàu thẩm phán đi đến đâu, thống soái tối cao của địa phương phải nghênh đón đến đó.” Trong giọng Hall cuối cùng cũng toát ra đôi chút chột dạ.

Tàu thẩm phán đi đến đâu, thống soái tối cao của địa phương phải nghênh đón đến đó, nếu không sẽ bị coi là từ chối ngoại giao hoà bình, và căn cứ số 3 có quyền phát động chiến tranh chống trả.

Quy tắc này được đặt ra khi mới thành lập 4 căn cứ lớn, mỗi căn cứ đều có một con tàu giao thông như vậy, nói chính xác hơn thì chúng nó nên được gọi là tàu ngoại giao.

Mục đích của tàu ngoại giao tất nhiên không phải để ngoại giao, nó được chuẩn bị cho chiến tranh.

Ngoài khả năng quá độ nhiều lần, tốc độ tối đa và cấu hình tiên tiến nhất, nó còn cập nhật hệ thống chiến thuật liên tục.

Dù rằng trước chiến dịch tinh cầu Rose, 4 căn cứ lớn đều từng sử dụng tàu ngoại giao để nghênh đón các vị khách quý nước ngoài, thế nhưng với căn cứ số 1 hiện tại - căn cứ chỉ cử một thiếu tướng làm đại biểu, nhận được đãi ngộ như vậy thực sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.

“Được, được lắm.” Sau hồi lâu im lặng, Carrie chậm rãi lên tiếng, “Này Hall, đợi lễ kỉ niệm kết thúc, tôi sẽ đích thân tới trạm không gian, lắng nghe lời giãi bày từ anh đấy.”
Mọi chuyện đã thành kết cục đã định, sau khi chấm dứt cuộc trò chuyện trên kênh liên lạc, tất cả nhân viên bộ ngoại giao không thể không lập tức hành động để chuẩn bị chào đón con tàu ngoại giao bằng hình thức cao quý.

Căn cứ số 3 tập hợp khẩn cấp đội danh dự, Sheen và Carrie tập dợt lễ nghi cho họ.


Chỉ có Orson là tức điên.

Đương nhiên bộ ngoại giao không thể nhái lại nguyên văn câu nói của Hall rồi, cái gì mà “lạc đường” chứ.

Bọn họ bèn đổ hết mọi chuyện lên đầu Orson, nói rằng ai mượn căn cứ số 4 đến sớm vậy, làm bọn họ không kịp chuẩn bị… Orson tự biết cậu ta đã xuất phát khi thông báo lễ kỉ niệm còn chưa được gửi đi, hành động đó đã vi phạm thường quy nên đành cam chịu uất ức chứ biết sao giờ.

Trung tâm căn cứ chưa bao giờ khẩn trương đến thế, lúc Orson tức muốn ói máu, đại biểu của các tinh cầu thuộc địa và tinh cầu tài nguyên cũng đang bàn tán xôn xao qua kênh liên lạc chuyên dụng trên Vi Não.

“Cuối cùng cũng được trông thấy người của căn cứ số 1 rồi.

Chạng vạng ở Tinh Điện rất lạnh, có cần chuẩn bị áo bông cho họ không nhỉ?” Đại biểu Tây Phổ nhiệt tình nhất, lại la cà đi hỏi người Daura, “Mấy ông thân quen với căn cứ số 1 nhất nè, bọn họ thế nào? Dễ gần không?”
“Nói thật thì tôi không rõ lắm.” Đại biểu tinh cầu Daura khó xử: “Chúng tôi ở gần họ thật, nhưng chúng tôi chỉ tiến hành giao dịch với vệ tinh của họ thôi.

Chúng tôi chỉ duy trì thư từ liên lạc với tinh cầu thủ đô bên họ.”
“Chúng tôi cũng vậy, toàn là người của vệ tinh đến giao dịch thôi, mà bọn họ chỉ bán lương thực, hiếm khi mua thứ khác trở về.” Người Blau tham gia thảo luận, “Bọn họ trông như lão nông dân giản dị á, nếu được tặng một bó hoa thì bọn họ sẽ cực kỳ vui vẻ.”
“Bởi thế nên mới bảo căn cứ số 1 nghèo lắm.” Một người khác thở dài, “Nghe nói Tinh Điện muốn cử ra đội danh dự toàn là Alpha anh tuấn đó, không biết người của căn cứ số 1 có cảm thấy tự ti hay không.”
“Đi xem là biết à.”
“Tôi không đi đâu, chạng vạng ở Tinh Điện lạnh cắt da ấy.

Phong cảnh nơi đây đẹp thì đẹp thiệt, nhưng nếu bàn về sự thoải mái, vẫn là cung điện ngầm của chúng ta thoải mái nhất.” Kẻ nào đó thì thầm, “Huống chi một bang ở nông thôn cũ, có gì đẹp chứ?”
“Biết là chúng ta đều sống ngầm nên rất khó thích ứng với nhiệt độ không khí trên bề mặt đất, nhưng tôi vẫn muốn đi xem.” Một tên khác cười đắc chí, “Xem ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen ghét lại sùng bái của Omega ăn xin khi đối mặt với chúng ta.”
“Mấy người mặt dày vậy sao? Đừng quên lai lịch của tinh cầu tài nguyên.”
“Tôi muốn chiêm ngưỡng con tàu thẩm phán quá, từ lúc mới sáng lập cho đến bây giờ, nó chỉ xuất hiện vài lần thôi á!”
“Danh hiệu thẩm phán!! Muốn coi!”
“Alo, bộ ngoại giao của Tinh Điện có ở đó không? Để chúng tôi đảm nhiệm công việc đưa đón đi, tốt nhất là sắp xếp chỗ nào có mái che ấy.

Tôi nghĩ rằng sẽ rất nhiều người muốn đi.”
Đúng 16 giờ tại Tinh Điện, bộ ngoại giao vội vàng quay về, chuẩn bị năm chiếc tàu du hành để đến cung điện Song Tinh tiếp khách.

Đặc biệt, trong mười bảy vị đại biểu, ngoại trừ một vị sợ lạnh không thể ra khỏi cửa, toàn bộ những vị còn lại đều muốn đi.


Mặc dù một nửa cánh mày râu trong số đó muốn chiêm ngưỡng tàu thẩm phán, nửa kia đến gặp đại biểu của căn cứ số 1 do trào phúng hoặc do quan tâm, công tước Orson thì muốn ra oai phủ đầu, nhưng bất luận thế nào đi nữa, bộ ngoại giao đều phải nghiêm túc mà sắp xếp vị trí cho bọn họ.

Hằng tinh Abel chuyển động trong sự bận bịu của mọi người, nó từ từ trầm xuống, tiến gần hơn với đường chân trời.

40 phút sau, nhóm đại biểu tinh cầu đã vào vị trí.

Bọn họ đứng tại vùng trũng hẻo lánh phía sau sứ đoàn ngoại giao.

Quần áo trên người tương đối tùy ý, đa phần bọc áo bông, chỉ có người của sứ đoàn căn cứ số 3 mặc sơ mi trắng, quần tây đen, chiếc áo bành tô đen khoác bên ngoài, đeo huy hiệu trước ngực, sẵn sàng dàn trận đón địch.

16 giờ 50 phút, một đội danh dự gồm 160 Alpha xuất hiện.

Nhóm đại biểu trong vùng trũng lần lượt ngoảnh đầu, trông theo từng bước chân mạnh mẽ đang đến gần.

Đội danh dự của căn cứ số 3 tương đối nổi danh, họ mạnh mẽ, nhanh nhẹn, thông minh và đẹp trai hơn Alpha khác, bởi thế nên khi đội quân gồm nhiều Alpha như vậy nghiêm trang xuất hiện, đám người đều sửng sốt, không kìm được mà đồng loạt hoan hô.

Sheen với một thân quân trang bước xuống tàu du hành cuối cùng, dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, hắn đi tới hàng đầu tiên một cách trầm ổn.

Gió tây rít gào, hằng tinh Abel hôn khẽ đường chân trời.

Toàn bộ mặt đất phủ kín ánh chiều tà vàng ươm, là khoảnh khắc bùng nổ quang mang cuối ngày của nó.

Giữa màn trời tràn ngập kim quang, một con tàu quái vật khổng lồ chậm rãi hiện diện trong tầm mắt.

Sheen híp mắt lại, trong tích tắc, tàu thẩm phán lập tức xuất hiện, chầm chậm đáp xuống sân cảng.

Một con tàu hình mũi tên bạc cực kỳ xinh đẹp, kích thước xấp xỉ tàu tuần dương loại nhỏ.

Đường cong sắc bén khiến nó cuồn cuộn tính công kích, nếu đụng độ nó trong vũ trụ, suy nghĩ trước nhất của con người chỉ có chạy trốn.

Dưới sự chú ý công chúng, thang dây nhẹ nhàng thả ra.

Tiếp đó, cửa khoang màu bạc hé mở, những đại biểu của căn cứ số 1 bước xuống.

Đám người xôn xao như bị ấn nút tạm dừng, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm như nhìn thiên thần giáng trần dẫm lên quầng sáng vàng để phái xuống hai mươi mấy vị sứ giả.

Không một ai ngờ được mấy người này sẽ theo phong cách cao quý lãnh khốc.

So với đội danh dự của căn cứ số 3, bọn họ cao xấp xỉ, nhưng khuôn mặt lại tuấn tú hơn, ngũ quan dưới vành nón được ánh vàng phác hoạ thật mềm mại và quyến rũ, càng bắt mắt hơn đó là quân trang tinh tế ưu nhã, quân mũ cực kỳ phẳng phiu có khắc logo màu vàng, quân phục được chế tác hoàn mỹ như cốt cách của họ, huy hiệu sắc bén, đai lưng thân sĩ cùng đôi bốt cao quá đầu gối.


Căn cứ số 1 im lặng quá lâu đến nỗi mọi người gần như quên mất rằng trước lúc xảy ra chiến dịch tinh cầu Rose, họ đã đầu tư công sức và tiền bạc đáng kể cho quân phục thế nào.

Quân trang của họ từng một lần trở thành khao khát của bọn lính tinh tế, bên cạnh thiết kế tinh xảo, quân trang này còn đáng quý ở chỗ nó không chỉ là trang phục theo nghĩa truyền thống, nói chính xác hơn, nó là vũ khí trang bị được làm từ polime, dao nhỏ khó cắt, có thể ngăn được vài phát đạn thần kinh khi bị bắn ở cự ly xa.

Đương nhiên kiểu trang phục này cũng có chỗ khủng bố, tuy nó có thể chống đạn phòng dao, nhưng lực tấn công mà quân địch đánh trúng sẽ không hoàn toàn triệt tiêu, có khi còn tác dụng lực khiến cơ bắp dưới lớp quần áo biến thành thịt băm trong nháy mắt.

Khi đó chiến sĩ thường phải lê thân chinh chiến.

Lực lượng phòng vệ của căn cứ số 1 từ trước đến nay luôn là sự tồn tại uy phong táng đảm trong tinh tế, sau khi bọn họ bị tiêu diệt, kẻ thù ngoài hành tinh từng bị bọn họ đánh cho răng rơi đầy đất cũng sôi nổi tìm tới cửa, bắt đầu hành hạ bình dân bá tánh đến chết để hả giận.

Căn cứ số 3 và số 4 đã từng cung cấp chi viện, nhưng ở quá xa nên chẳng giúp được gì.

Sau này căn cứ số 1 không còn cầu viện với bên ngoài nữa, bất ngờ thay, lần này là Omega bên đó khoác lên quân trang.

“Bọn họ… không phải bọn họ đã chết sạch rồi sao?” Một tên quỷ lỗ mãng trong đám đông tưởng bọn họ là Alpha, gã lẩm bẩm ra tiếng.

Hoàng hôn nhuộm mặt đất thành màu vàng sẫm, một thanh niên trẻ tuổi leo xuống thang dây với khuôn mặt lạnh lùng, thần sắc đạm mạc như Tử Thần mà quan sát mọi người.

Phía sau thanh niên, hai cánh quân nhân cường thế cao ngạo và tư thái đĩnh bạt theo sát.

“Không, không phải Alpha đâu…” Có người thầm nhủ trong lòng, “Đó đều là Omega đó.”
Tựa như tia chớp trí mạng, Omega mạnh mẽ khiến lòng người sinh ra sợ hãi, không dám nhìn thẳng.

Trong tích tắc Lindon bước ra, Sheen lập tức nheo lại đôi mắt.

Ulliel…
Diện mạo quả thật y đúc Ulliel, chẳng qua con ngươi Lindon thuần đen, một màu đen gần như vô cảm.

Đường nét ngũ quan cũng sắc bén hơn.

Sheen ngửi thấy mùi máu đồng loại từ trên người đối phương.

Hắn nhìn chăm chăm đôi mắt đối phương một cách vô lễ, muốn nắm bắt manh mối gì đó.

“Quân phòng vệ đặc chủng của căn cứ số 1, thiếu tướng Lindon.”
Lindon dừng chân, đôi mắt đen láy không hề mang cảm tình, giống như nhìn vật chết..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi