ÔN NHU LUÂN HÃM


Tang Tửu ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì muốn phản bác, không ngờ câu tiếp theo của Ôn Quý Từ hoàn toàn chặn họng cô.
Ánh đèn sợi đốt trong bãi đỗ xe xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, Ôn Quý Từ bỗng cong môi, nụ cười không xuất phát từ trái tim.
“Tông Ngộ tỏ tình với em, giờ đến lượt Nghiêm Mô rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Tang Tửu là ngạc nhiên, cô hoàn toàn không định ngả bài chuyện này với Ôn Quý Từ: “Sao anh biết?”
Ý thức được mình lỡ miệng, cô lập tức che miệng lại.

Nhưng tiếc là đã muộn rồi.
Ôn Quý Từ đã nghe thấy hết, anh chỉ hờ hững nhìn Tang Tửu, như thể đang nói về hành động dư thừa của cô: “Quên rồi à? Là em tự nói với anh.”
“Khi nà…” Tang Tửu khựng lại, người tối đó ở sau xe dán sát vào tai Ôn Quý Từ rồi thì thầm là cô!
Ghế sau xe che khuất, tư thế mờ ám, lời tỏ tình chẳng chút kiêng dè.
Ký ức chồng lên nhau, lúc này Tang Tửu mới ý thức được cô đã bán đứng chính mình.
“Lời nói lúc syu không tính.” Tang Tửu phản bác một câu, nhưng giọng lại trở nên nhỏ hơn đôi chút.
Tang Tửu cố gắng lật ngược thế cờ, xòe tay ra đếm: “Vậy anh xem Nhan Gia, Cổ Sa là đồ trang trí à, đúng rồi, còn cả Lý Tự nữa.

Em thấy Ôn tổng mới là người có diễm phúc lớn.”
Tang Tửu liệt kê nhiều người như vậy, cũng ngày càng tự tin hơn.

Rõ ràng Ôn Quý Từ mới là người luôn chiêu ong dụ bướm, không ngờ lại đổ tội danh này lên đầu cô.
Lúc Tang Tửu đắc ý cười với Ôn Quý Từ thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Màn hình hiển thị số lạ, Tang Tửu không lưu.

Cô tạm thời dừng chiến với Ôn Quý Từ, làm động tác “suỵt” với anh, ý bảo anh khoan đừng nói.
Tỏ ý xong, Tang Tửu ấn nút trả lời.


Còn chưa kịp để Tang Tửu lên tiếng thì bên cạnh dó một bàn tay thong dài mảnh khảnh vươn tới, ung dung nhấn nút mở loa ngoài.
Tang Tửu vừa nhìn Ôn Quý Từ, ngay sau đó, điện thoại truyền đến giọng Nghiêm Mô: “Tang Tửu?”
Nghiêm Mô vừa gọi tên Tang Tửu là Tang Tửu đã nhìn thấy ngay Ôn Quý Từ thay đổi thái độ, anh như cười như không nhìn cô, còn nhướng mày với cô.
Tang Tửu cảm thấy cô bị vả mặt, vừa rồi còn thề thốt chỉ trích Ôn Quý Từ.
Dưới ánh mắt vô cùng có lực uy hiếp của Ôn Quý Từ, Tang Tửu khó khăn trả lời lại, giọng điệu bình thản, không cảm xúc gì: “Anh có chuyện gì à?”
Nghiêm Mô tưởng Tang Tửu đã về nhà, chắc chắn Ôn Quý Từ không ở bên cạnh cô nữa, vậy thì khả năng anh ta tiếp cận được Tang Tửu cũng lớn hơn nhiều.
Điều anh ta không ngờ là Ôn Quý Từ và Tang Tửu lại ở bãi đỗ xe tranh luận lâu như vậy, ngay cả xe còn chưa khởi động.
Nghiêm Mô dịu giọng: “Vừa rồi tôi nói xin lỗi cô là thật lòng, tôi thật sự hi vọng cô có thể nhìn thấy thái độ của tôi.”
Ngừng vài giây, Nghiêm Mô mới nói ra lý do gọi cuộc điện thoại này: “Ban nãy có người khác nên có vài lời tôi không tiện nói.

Thực ra trước đây tôi đã có cảm tình với cô rồi, những lời nói lúc phỏng vấn đề là những lời nói thật của tôi.”
Trong lời Nghiêm Mô, Ôn Quý Từ bị định nghĩa thành người khác, bị ngăn cách bên ngoài Nghiêm Mô với Tang Tửu.
Vừa dứt lời, Tang Tửu vô thức đưa mắt nhìn Ôn Quý Từ.
Ở nơi nửa tỏ nửa mờ, Ôn Quý Từ nheo mắt nhìn cô, khuôn mặt vô cùng khôi ngô rõ ràng lúc này đã hơi u ám, nhìn chằm chằm vào cô.
Lúc không cười có hơi lạnh lùng, lúc cười lại khiến cô hoảng loạn.
Vì lời xin lỗi nghiêm túc của Nghiêm Mô ban nãy, ấn tượng của Tang Tửu dành cho anh ta tốt hơn một chút.

Bây giờ bị anh ta phá rối thế này, cô lập tức hết cả kiên nhẫn nghe anh ta nói.
Nghiêm Mô nói thích cô, lẽ nào không phải vì cô là em gái Ôn Quý Từ, thế nên anh ta mới thay đổi thái độ.
Vậy chi bằng anh ta trực tiếp tỏ tình với Ôn Quý Từ luôn là được rồi, nếu Ôn Quý Từ biết tâm lý của Tang Tửu lúc này, rất có thể anh sẽ muốn bóp chết cô.
Tang Tửu dè dặt dời mắt đi không nhìn Ôn Quý Từ nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc khuyên tai của mình rơi trên xe Ôn Quý Từ lần trước.
Ôn Quý Từ không vứt cũng không trả cho cô mà treo bên dưới kính chiếu hậu.
Trang sức quá nữ tính xuất hiện trên xe Ôn Quý Từ, khác một trời một vực với hình tượng của anh, nhưng Ôn Quý Từ cũng không định tháo xuống.
“Tôi không có cảm giác gì với anh hết, tôi nghĩ sau này chúng ta cũng không cần thiết phải liên lạc.”
Không nhìn Ôn Quý Từ, giọng điệu Tang Tửu cũng trở nên vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn vạch rõ giới hạn với Nghiêm Mô.

Trước giờ cô và Nghiêm Mô chỉ là người của hai thế giới, cô không định đi về phía anh ta.
“Tôi hi vọng sau này anh đừng nhắc đến tôi với truyền thông, như vậy sẽ mang đến phiền phức lớn cho tôi, cứ thế đi.”
Tang Tửu không đợi Nghiêm Mô trả lời mà dứt khoát cúp điện thoại.
Ôn Quý Từ không hề nhắc đến chuyện Nghiêm Mô nữa, anh nhìn Tang Tửu chốc lát rồi bỗng nói: “Có muốn đi du lịch không?”
Lúc thân phận Tang Tửu bị lộ thì Ôn Quý Từ đã bắt đầu có ý nghĩ này, mấy hôm nay anh thức khuya tăng ca để dành ra thời gian.
Mặc dù ai cũng biết Tang Tửu là em gái anh, anh có thể quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh cô, nhưng nếu thật sự muốn xuất hiện trước mặt mọi người, với cả hai mà nói vẫn có trở ngại rất lớn.
Ôn Quý Từ muốn tìm một nơi chỉ có anh với Tang Tửu.
Tang Tửu cũng có suy nghĩ như Ôn Quý Từ, cô quay đầu nhìn anh, đáy mắt toát vẻ bất ngờ và mong đợi.
Ôn Quý Từ nhìn cô cười: “Có điều, anh chỉ có ba ngày thôi.”
Tang Tửu không hề cảm thấy thời gian quá ít chút nào: “Đủ rồi.”
Vì Tang Tửu từ chối phũ phàng, Nghiêm Mô cũng không gọi lại nữa.

Bây giờ Tang Tửu chẳng có thời gian đâu mà quan tâm đến chuyện này, cô lật tung cả phòng kiểm tra hết lần này đến lần khác, sợ sẽ bỏ sót đồ đạc gì đó.
Dù sao thì đây cũng được xem là lần đầu đi du lịch của cô với Ôn Quý Từ mà.
Cuối cùng vẫn là Ôn Quý Từ đứng ra ngăn hành động của Tang Tửu lại, nói với cô bên đó đã chuẩn bị hết rồi, nếu không, có thể Tang Tửu sẽ chuyển cả nhà đi luôn mất.
Ôn Quý Từ đưa Tang Tửu đến một biệt thự nghỉ dưỡng dưới trướng nhà họ Ôn, sẽ có người đến quét dọn định kỳ, họ chỉ cần vào ở là được.
Biết Ôn Quý Từ muốn tới, trong tủ lạnh đã chuẩn bị các nguyên liệu từ trước.
Từ thủ đô lái xe đến biệt thự cần bốn tiếng, Ôn Quý Từ tự lái xe, gió cuối xuân khoan khoái, Tang Tửu mở cửa sổ, gió khẽ thổi qua.
Cho dù là mấy tiếng đồng hồ buồn tẻ thì Tang Tửu cũng cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến biệt thự.
Sau khi thu xếp ổn thỏa tất cả, quản gia của biệt thự rời đi.

Lúc này, trong căn nhà rộng lớn chỉ còn lại Tang Tửu và Ôn Quý Từ.
Biệt thự nằm ở vị trí rất yên tĩnh, còn đặc biệt còn có một bức tường, dây thường xuân xanh ngát, nhìn từ xa hệt như một bức tường được điểm màu.

Từ cảm giác nghẹt thở bị tầng tầng lớp lớp vây hãm cho đến thoải mái bình yên của hiện tại, dường như chỉ cần một cái chớp mắt.
Hỗn loạn hoàn toàn rời xa, thực ra thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này cũng rất tốt.
“Có muốn ngủ trưa không? Tới giờ anh sẽ làm bữa tối, làm xong rồi gọi em dậy.”
Ôn Quý Từ nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Tang Tửu, mấy ngày qua Tang Tửu chẳng những phải tuyên truyền phim mới mà còn phải xử lý chuyện của paparazzi, bận đến tối tăm mặt mũi.
Mà Ôn Quý Từ cũng không thoải mái hơn Tang Tửu, thế nhưng anh lại tuyệt nhiên không nhắc đến những bận rộn của mình.
“Anh còn biết nấu cơm à?” Đây là lần đầu tiên Tang Tửu nghe nói, cô gần như không biết chút gì, tất nhiên cũng cho rằng Ôn Quý Từ không biết.

Dù sao thì cô chưa từng thấy anh xuống bếp mà.
“Không khó, xem công thức là nấu được rồi.” Chuyện gì Ôn Quý Từ cũng học cái là biết, tất nhiên nấu cơm cũng không ngoại lệ.
Lúc này Tang Tửu mới yên tâm, trong biệt thự có rất nhiều phòng, cô chọn đại một phòng.
“Vậy lúc anh chuẩn bị nấu cơm thì gọi em, em giúp anh nấu.”
Vốn dĩ Tang Tửu chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc rồi giúp Ôn Quý Từ nấu bữa tối, không ngờ vừa đặt đầu xuống gối là ngủ luôn cả buổi chiều.
Ôn Quý Từ vào phòng xem cô, thấy cô ngủ rất say thì không quấy rầy cô mà yên lặng ra khỏi phòng.
Lúc Tang Tửu tỉnh lại thì sắc trời đã tối, cô nhìn thời gian, lập tức ra khỏi phòng, Ôn Quý Từ đang ở trong bếp.
Cổ tay áo anh xắn lên, anh rũ mắt, dao rơi trên thớt, nguyên liệu dưới tay bị cắt thành từng khúc, thực sự rất vừa mắt.
Nước trong nồi đã sôi, đang ùng ục bốc hơi nước.
Tang Tửu hơi ngẩn ngơ, cảnh tượng lúc này hệt như cuộc sống vợ chồng bình thường.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, Ôn Quý Từ không quay đầu mà chỉ nói một câu bình thường không thể bình thường hơn: “Dậy rồi à.”
Tang Tửu hoàn hồn, học theo dáng vẻ Ôn Quý Từ, xắn tay áo lên: “Để em giúp.”
Chỉ năm phút trôi qua, Ôn Quý Từ phát hiện Tang Tửu hoàn toàn không có tài nấu nướng gì cả.
Tang Tửu gần như là giúp mà hóa phiền, nhanh chóng bị Ôn Quý Từ đuổi ra khỏi bếp, bảo cô tự đi giết thời gian đi.
Không có Ôn Quý Từ bên cạnh thực sự rất chán, Tang Tửu tham quan biệt thự, cuối cùng nhìn thấy hồ bơi trong nhà.
Hai bên hồ bơi đều là cửa kính sát đất, rèm cửa sổ đã kéo ra, trên trần có một giếng trời trong suốt, bầu trời đầy sao trên cao như nằm trong tầm với.
Ngay cả Ôn Quý Từ cũng không ngờ, lúc anh đi tới bên hồ bơi thì sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Quần áo trên người Tang Tửu ướt sũng, nhìn thấy Ôn Quý Từ, chân cô giẫm xuống đáy hồ, khuôn mặt ướt nước.
“Cơm tối xong rồi…”
Tang Tửu còn chưa nói xong thì đã thấy Ôn Quý Từ đi vào bể bơi.
Trong vô thức, Tang Tửu bơi về hướng ngược lại, nhưng tất nhiên tốc độ bơi của Tang Tửu không bằng Ôn Quý Từ, ngay lập tức bị anh đuổi kịp.

“Không ăn tối ạ?”
Tang Tửu sặc nước, lập tức đứng lên khỏi bể bơi.
Giọng Ôn Quý Từ đầy ẩn ý: “Đợi lát nữa ăn cũng không muộn.”
Không biết có phải Ôn Quý Từ cố ý hay không, không biết từ lúc nào anh đã đưa Tang Tửu bơi đến chỗ nước sâu, chiều cao của Tang Tửu không đủ, giẫm không tới đáy hồ, chỉ có thể bám vào sau Ôn Quý Từ.
Tang Tửu nhận ra suy nghĩ của Ôn Quý Từ, cô ôm cổ anh từ phía sau, hôn khẽ lên khóe môi anh, sau đó Tang Tửu đạp nước, như đang đùa dai, rồi nhanh chóng chuẩn bị bỏ trốn.
Nhưng sự thật chứng minh, Tang Tửu không nên đùa với Ôn Quý Từ ở nơi không thích hợp.
Còn chưa bơi được một mét thì Ôn Quý Từ lập tức phản ứng, kéo cô lại.
Trong khu nước sâu, chiều cao của Tang Tửu vốn không đủ, lại bị Ôn Quý Từ kéo như vậy, nước lập tức nhấn chìm cô.

Cảm giác ngạt thở bủa vây.
Ngay sau đó, Ôn Quý Từ cũng lặn xuống nước, lúc Tang Tửu sắp ngạt thở, anh truyền hơi sang cho cô, kéo cô từ địa ngục về thiên đường.
Dưới nước, Ôn Quý Từ mở mắt, mắt hơi đau nhưng anh lại không nỡ nhắm lại.
Tang Tửu buộc phải bám vào Ôn Quý Từ, tư thế thân mật không chút kẽ hở, hệt như dây leo lưu luyến quấn quýt.
Tang Tửu luống cuống nắm chặt áo Ôn Quý Từ, cô hơi dùng sức, áo sơ mi của Ôn Quý Từ như không chịu nổi, cúc áo bị kéo mở.
Áo sơ mi mở tung, Tang Tửu nhìn thấy yết hầu lạnh như lưỡi dao của anh.
Tang Tửu muốn trồi lên mặt nước nhưng lại bị Ôn Quý Từ ôm chặt, anh hôn lên môi cô.
Một giây trước khi Tang Tửu cạn kiệt không khí, anh truyền hơi vào cho cô.
Dưới mặt nước xanh biếc, mái tóc dài của Tang Tửu trôi bồng bềnh, cô nhìn đăm đắm vào mặt Ôn Quý Từ.
Vẻ mặt Ôn Quý Từ như không hề thay đổi, hệt như một người chỉ tới để truyền hơi cho cô, cứu cô chứ không hề có ý gì khác.
Sự tra tấn dịu dàng và càn rỡ, cuối cùng chỉ còn lại hơi thở của Ôn Quý Từ vấn vít bao vây lấy cô.
Trước khi chút không khí cuối cùng của Tang Tửu cạn kiệt, Ôn Quý Từ bỏ qua cho cô, kéo cô ra khỏi mặt nước.
Không khí bỗng chốc ập tới, Tang Tửu thở hổn hển, còn Ôn Quý Từ như cố ý đối đầu với cô, buông tay đang ôm eo cô ra.
Tang Tửu chỉ có thể ôm chặt lấy Ôn Quý Từ, quần áo hai người ướt sũng, xúc cảm dưới tay chính là sống lưng cách làn nước, quần áo như trở nên vô dụng.
Nước từ trên khuôn cằm căng chặt của Ôn Quý Từ trượt xuống.
Tang Tửu còn chưa kịp oán giận câu nào thì giọng nói trầm khàn của Ôn Quý Từ vang lên, hệt như ngâm trong nước.

Vô cùng dịu dàng nhưng thốt ra lại đổi trắng thay đen: “Hôn trộm xong là muốn chạy?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi