Mới đầu là Tang Tửu hôn trộm, nhưng sau đó Ôn Quý Từ làm nhiều như vậy chẳng phải đã bù trừ rồi à, lại còn quật ngược lại cô.
“Là anh chiếm hời chứ đâu phải em.”
Ôn Quý Từ như cười như không nhìn Tang Tửu: “Anh chiếm hời nhiều như vậy, có phải em nên lấy lại một chút không?”
Tang Tửu phán đoán tình hình hiện tại, rõ ràng cô yếu thế hơn, biết co biết duỗi cười với Ôn Quý Từ: “Vậy thì không cần đâu.”
Ôn Quý Từ sợ Tang Tửu sẽ bị cảm nên không dám để cô dưới hồ bơi lâu, anh để cô bơi lên bờ, thay quần áo rồi bắt đầu ăn tối.
Mặc dù bữa tối đơn giản nhưng mùi vị rất ngon.
Ở đây hệt như chốn bồng lai tiên cảnh, chỉ có Ôn Quý Từ và Tang Tửu, không có ai khác.
Ăn xong bữa tối, tất nhiên không phải Tang Tửu rửa chén.
Ôn Quý Từ đứng bên bồn rửa, dáng người cao lớn.
Anh hơi cúi đầu, nước lặng lẽ chảy.
Tang Tửu không động tay cũng không rời đi, hệt như dính lên người Ôn Quý Từ, anh đi đâu thì cô theo đó.
Vì động tác này của Tang Tửu nên thời gian rửa chén kéo dài hơn, Ôn Quý Từ cũng không tính toán với Tang Tửu mà rửa lại lần nữa.
Vì dáng người Ôn Quý Từ quá cao, Tang Tửu chỉ có thể tốn sức kiễng chân lên mới tì được cằm lên bả vai anh.
Cô nhìn chằm chằm tay đang rửa chén của Ôn Quý Từ, nước chảy qua xương cổ tay anh.
Không hiểu sao Tang Tửu cúi đầu hỏi một câu: “Anh, tối nay anh ngủ ở phòng nào?”
‘Cạch’ một tiếng, chiếc bát cuối cùng tuột khỏi tay Ôn Quý Từ, rơi xuống bồn rửa.
Tiếng vang phối hợp với câu nói vừa rồi của Tang Tửu lại rất tương xứng.
Động tác Ôn Quý Từ hơi run lên, sau đó anh bình tĩnh cầm bát lên lại, để dưới dòng nước.
Vừa lau khô tay, Ôn Quý Từ đột nhiên xoay người, đúng lúc Tang Tửu ở phía sau anh.
Anh vòng tay ôm eo Tang Tửu, hơi dùng sức bế cô đặt lên bệ rửa tay.
Cho dù như vậy, Ôn Quý Từ vẫn cao hơn Tang Tửu đôi chút.
Anh rũ mắt, đuôi mày nhướng lên, nụ cười mê hoặc lòng người: “Vậy Tang Tửu muốn anh ngủ ở phòng nào?”
Họa ra từ miệng, Tang Tửu nở nụ cười lấy lòng: “Hình như sát vách rất tốt.”
Ôn Quý Từ chợt cười khẽ một tiếng, không biết sao Tang Tửu cứ cảm thấy cô nghe ra được Ôn Quý Từ đang cười nhạo cô, cười cô không tự lượng sức mình.
Đêm về khuya.
Có lẽ buổi chiều ngủ nhiều nên Tang Tửu trằn trọc một lúc lâu mà vẫn không ngủ được.
Tang Tửu mở mắt, nhìn chòng chọc lên ánh đèn mờ trên trần nhà, ánh trăng lờ mờ chiếu vào, trần nhà như phát sáng trong bóng tối.
Cô không khỏi trở mình sang hướng khác.
Phòng Ôn Quý Từ sát ngay phòng cô, cách nhau một bức tường, Tang Tửu như có thể nghe thấy tiếng thở hơi phập phồng của Ôn Quý Từ.
Từng tiếng từng tiếng, dường như giường cô cũng rung lên.
Ôn Quý Từ ngủ rồi sao? Hay là cũng mất ngủ như cô?
Trái tim Tang Tửu chợt hoảng loạn, cô nhìn thời gian, điện thoại bỗng sáng lên, ánh sáng chói mắt, cô vô thức nheo mắt lại.
Đã hai giờ sáng, chắc chắn Ôn Quý Từ đã ngủ rồi.
Lại nằm thêm nửa tiếng nữa, Tang Tửu vẫn không hề buồn ngủ nên xuống giường.
Cô sợ phát ra tiếng nên đi chân trần.
Tang Tửu đẩy cửa phòng Ôn Quý Từ.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, không bật một ngọn đèn nào.
Lúc Tang Tửu đóng cửa lại, ánh sáng mờ trên hành lang bị ngăn bên ngoài.
Tất cả ánh sáng đều biến mất, Tang Tửu nhất thời không quen, chỉ có thể mò mẫm để đi tới.
Cho dù vừa rồi Tang Tửu chỉ liếc mắt nhìn nhưng trái tim buồn bực của cô cũng bình tĩnh lại, hệt như chú chim bình an vô sự về tổ muộn.
Tang Tửu nhích từng bước nhỏ đến bên giường Ôn Quý Từ, may mà dưới đất không có vật cản gì nên cô không phát ra tiếng, đi tới bên mép giường.
Tang Tửu cẩn thận dè dặt vươn tay ra, mu bàn tay chạm vào ga giường mềm mại, cô từ từ ngồi xổm xuống.
Hơi thở Ôn Quý Từ rất khẽ, nhưng lại như dán sát bên tai.
Cho dù Tang Tửu đến gần thì tiếng thở nhẹ vẫn giữ tần suất như cũ.
Tang Tửu cũng không biết cô đến đây làm gì, cô nằm bò bên mép giường trống, nheo mắt muốn nhìn rõ đường nét của Ôn Quý Từ.
Ngay sau đó, Tang Tửu khẽ gọi Ôn Quý Từ một tiếng: “Anh.” Giọng cô rất khẽ, vừa thốt ra là gần như biến mất trong không khí.
Nhưng Ôn Quý Từ vẫn không đáp lời, dường như anh thật sự ngủ rất say.
Ngồi trong bóng tối một lúc, Tang Tửu đã dần quen với ánh sáng thế này.
Vì Ôn Quý Từ chậm chạp không tỉnh, thế nên lá gan Tang Tửu cũng trở nên lớn hơn.
Cô nghiêng người, đặt một nụ hôn lên môi Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ vẫn không phản ứng, Tang Tửu như lén lút đến nghiện, cô tiếp tục cúi đầu hôn Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ vốn vẫn chưa ngủ, bị Tang Tửu trêu ghẹo đến nổi cả người bùng lên ngọn lửa.
Ôn Quý Từ bỗng mở mắt, bắt tên trộm đang có ý đồ làm chuyện xấu ngay tại trận.
Anh hoàn toàn không ngờ Tang Tửu sẽ lén lút đến phòng anh, chỉ để hôn trộm anh.
Gần như cùng lúc, Tang Tửu nhận ra Ôn Quý Từ tỉnh dậy, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Ôn Quý Từ kéo vào chăn.
Trong chăn vẫn còn độ ấm, dưới chăn giấu hai người, bóng tối bao trùm.
Ôn Quý Từ ôm chặt eo Tang Tửu.
“Nhịn em lâu như vậy, còn không định đi?” Ôn Quý Từ gần như dán sát vào tai Tang Tửu, cắn răng nói từng chữ.
Chăn khiến ánh sáng còn lại biến mất, trước mắt Tang Tửu biến thành một vùng tối đen.
Lúc Ôn Quý Từ dán sát vào tai cô rồi nói, cô có thể cảm nhận được mái tóc ngắn của anh cọ bên mặt cô.
Tang Tửu không tránh mà được nước lấn tới, thử đặt tay lên vai Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ tưởng như vậy là đã kết thúc rồi, không ngờ đây chỉ là bắt đầu.
Bàn tay đặt trên vai anh không dừng lại quá lâu.
Từng chút từng tấc, bàn tay khiến lòng người rối bời dần hướng lên trên, không hề do dự, cũng chẳng dừng lại.
Vì đang ở trong bóng tối, Tang Tửu nhìn không rõ, thế nên chỉ có thể tìm theo cảm giác, nơi vô thức chạm vào, ngọn lửa càng bùng lên.
Ôn Quý Từ chẳng có sức để kéo tay Tang Tửu ra, chỉ để mặc tay Tang Tửu cuối cùng dừng ở yết hầu nhô lên của anh.
Để xác nhận mục tiêu, Tang Tửu còn xoa nắn bên trên vài cái.
Theo động tác của Tang Tửu, yết hầu của Ôn Quý Từ bất giác trượt lên xuống, giọng nói khàn đặc từ cổ họng anh bật ra: “Em…”
Giây tiếp theo, Tang Tửu ngẩng đầu lên như ma xui quỷ khiến, áp đến vị trí mà tay cô đang dừng lại, hệt như bùa đòi mạng, hơi thở đến gần.
Yết hầu truyền đến một lực không nặng không nhẹ, Ôn Quý Từ hít vào một hơi.
Ôn Quý Từ siết chặt tay đang ôm Tang Tửu, khàn giọng nói: “Em đang làm gì?”
Tay Tang Tửu vẫn không dời đi, giọng cô quyến rũ nhưng cô không hề hay biết: “Thì muốn biết làm vậy anh sẽ có phản ứng gì?”
Hơi thở như ngừng lại, Ôn Quý Từ trước nay không gì là không thể, lúc này đây cũng không rõ nên làm gì.
“Học ở đâu?”
Tang Tửu vẫn dáng vẻ không chút sợ hãi đó: “Nhìn theo anh mà học.”
Ôn Quý Từ trầm giọng: “Em biết hậu quả khi làm thế này không?”
Tang Tửu nghiêng đầu, chăn ma sát phát ra tiếng sột soạt, giọng điệu cô táo bạo khiêu khích, không hề chùn chân: “Có lẽ là biết.”
Dường như tối nay Tang Tửu đến phòng Ôn Quý Từ là để quyến rũ có chủ đích.
Lời cô vừa dứt, trong đầu Ôn Quý Từ nổ ầm.
Trong chăn rất tối, Ôn Quý Từ muốn nhìn rõ vẻ mặt Tang Tửu lúc này mà bất lực, thế nhưng anh có thể tưởng tượng được đôi mắt xinh đẹp của cô.
Đáy mắt cô đều là ánh sáng, ngoài cám dỗ anh ra thì anh không nghĩ ra được lý do thứ hai.
Vì Tang Tửu không thích nên Ôn Quý Từ không hút thuốc, nhưng lúc này anh bỗng hiểu ra tâm lý của những người không cai được thuốc.
Đắm chìm trong cám dỗ, một khi đã nghiện, cai không được mà cũng không muốn cai.
Chăn phủ kín đầu, không khí ít ỏi, Tang Tửu muốn thò đầu ra nhưng lại bị Ôn Quý Từ kéo trở về.
Cảm xúc khó mà kiềm nén, ngón tay Tang Tửu hơi run rẩy, đầu ngẩng lên rồi lại cúi xuống.
Cô bắt đầu hối hận, ngọn lửa mà cô nhất thời châm lên khó mà dập tắt được.
Ngoài tiếng côn trùng trong sân và tiếng gió lay ra thì yên tĩnh đến kỳ lạ.
Trong phòng tối om bị xé ra một khe hở, có thể nghe thấy âm thanh đứt quãng, ánh trăng rọi chiếu vào mỗi một ngóc ngách nhưng chỉ thiếu đi nơi đó.
Trong bóng tối, xúc cảm vô cùng mềm mại bị phóng đại đến vô tận, lúc vẫn muốn tiếp tục dấn sâu vào, cảm giác hoàn toàn xa lạ đã chiếm hết giác quan cả Tang Tửu.
Chân Tang Tửu vô thức cọ mấy cái, vừa hoảng vừa sợ, nhưng lại không muốn từ chối.
Cuối cùng, khi chỉ còn một bước cuối cùng, Ôn Quý Từ buông tha cho cô.
Ôn Quý Từ bất lực dừng lại, anh nghiêng đầu, tay chống bên eo Tang Tửu, hôn xuống đầu mày cô.
Kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này còn nức nở kéo chăn bông, vừa rồi Tang Tửu thực sự bị bắt nạt thảm thiết, khóe mắt đỏ ửng, nước mắt vương trên hàng mi.
Trong đêm tối, cánh tay ở mép chăn đắp không kín lộ ra, trắng đến lóa mắt.
Ôn Quý Từ định vươn tay mở đèn trên tủ đầu giường thì Tang Tửu phản ứng lại, âm cuối vẫn còn nức nở: “Không được mở đèn.”
Ôn Quý Từ chỉ đành đổi hướng, cầm điều khiển từ xa, rèm cửa chầm chậm mở ra, ánh trăng chiếu vào, nhuốm chăn thành sắc trắng.
Anh bỗng quay đầu, cúi đầu nhìn Tang Tửu.
“Khóc đáng thương như vậy, chẳng phải em bắt nạt anh trước à?”
Ôn Quý Từ không chút nể tình véo mũi Tang Tửu, thực sự giận vô cùng với cái dáng vẻ tủi thân này của cô, tay anh lại véo mạnh hơn.
Ánh sáng yếu ớt cũng trở nên vô cùng chói mắt ngay lúc này, Tang Tửu vươn cánh tay ra che ngang mắt mình, không định nhìn Ôn Quý Từ.
Lúc này, bờ vai trần của cô cũng lộ ra ngoài, mảnh mai trắng mịn, ánh mắt Ôn Quý Từ dừng lại đó trong chốc lại.
Khuôn mặt, làn da và hơi thở tựa dây leo đón ánh sáng rồi sinh trưởng, nhe nanh múa vuốt hút hồn người, gần như đốt cháy đôi mắt anh.
“Còn dám đưa tay ra ngoài?” Ôn Quý Từ dời mắt đi, giọng khàn đặc.
Tang Tửu bỗng ý thức được mấu chốt của vấn đề, lập tức rụt tay về, kéo chăn lên, thậm chí còn đắp đến tận miệng.
Giọng nói nghèn nghẹt từ trong vải truyền tới, và một đôi mắt long lanh xinh đẹp: “Lần sau đợi em chuẩn bị sẵn sàng.”
Im lặng trong chốc lát, câu tiếp theo Ôn Quý Từ gần như nghiến răng mà nói ra: “Có biết lúc này không nên nói những lời thế này không?”
Tang Tửu ngẩn ra nhìn anh.
Ôn Quý Từ híp mắt, xấu xa trêu chọc cô, nở nụ cười: “Còn muốn làm lại lần nữa?”
“Đợi lần sau.” Tang Tửu lập tức lắc đầu, nhàn nhạt thốt ra một câu đầu tính công kích.
Hơi thở Ôn Quý Từ dồn dập, ngay cả can đảm để bỏ qua cho Tang Tửu cũng biến mất.
Giây tiếp theo, Ôn Quý Từ không hề báo trước đã cúi đầu, hôn mạnh lên môi Tang Tửu.
Trước khi Tang Tửu cho rằng Ôn Quý Từ sắp hoàn toàn mất khống chế, anh lui lại.
Hơi thở hỗn loạn, Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu từ trên cao, trong bầu không khí mập mờ vô tận, giọng nói trầm khàn vang lên: “Có phải nên ngoan một chút cho anh không?”.