ÔN NHU LUÂN HÃM


Ánh trăng mờ mịt, Tang Tửu chăm chú nhìn Ôn Quý Từ một lúc, đôi mày anh nhướng lên, mặt toát vẻ nhẫn nại kiềm chế.
Tang Tửu biết cô không thể chọc vào Ôn Quý Từ nữa, thế nên cô ngoan ngoãn ngậm miệng, rúc vào trong chăn.
Tang Tửu không lên tiếng nữa, trong phòng yên tĩnh lại, nhưng cái gọi là bình tĩnh tự lừa mình dối người này còn lâu mới đủ.
Ôn Quý Từ xuống giường, mắt không liếc ngang ngó dọc bước qua quần áo vươn vãi trên dàn, đi tới trước tủ quần áo, lấy đồ của mình cho Tang Tửu.
Ngay cả mép giường Ôn Quý Từ cũng không đến gần, anh chỉ ném quần áo lên giường: “Mặc quần áo vào, anh đi tắm.”
Ôn Quý Từ chẳng hề quay đầu, giọng nói từ nơi xa vang lên, trong ánh đèn mờ ảo, anh bước vào phòng tắm.
Tang Tửu ngồi dậy, mặc quần áo xong, cô không định đi mà muốn nằm trên giường đợi Ôn Quý Từ ra.

Lúc Tang Tửu đến đã là hai giờ sáng rồi, đợi mãi đợi mãi, Tang Tửu thiếp đi.
Cho dù chăn bị ai đó vén lên, không khí se lạnh áp sát thì Tang Tửu cũng chỉ đổi tư thế, không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.
Một tiếng cười khẽ vang lên, Ôn Quý Từ ôm cả người Tang Tửu và chăn vào lòng.
Lúc Tang Tửu tỉnh dậy thì Ôn Quý Từ đã không còn ở trong phòng nữa.
Vì gần sáng Tang Tửu mới ngủ nên lúc sáng Ôn Quý Từ gọi cô dậy cô đã chọn ngủ nướng, ngủ một giấc đến tận trưa.
Tang Tửu thấy thời gian đã muộn, lập tức xuống giường vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu.

Vốn dĩ nghỉ hai ngày mà cô đã ngủ hết một ngày rồi, chiều phải ra ngoài thôi.
Đi tới giữa cầu thang, Tang Tửu dừng lại, đứng trên cầu thang nhìn Ôn Quý Từ ở dưới bằng vẻ mặt ai oán.
Rõ ràng Ôn Quý Từ ngủ còn ít hơn cô, sao trông anh lại tinh thần rạng ngời vậy.
Ôn Quý Từ ngước mắt nhìn Tang Tửu, đôi môi mỏng cong lên: “Lúc xuống cẩn thận một chút.”
Vừa dứt lời, Tang Tửu như bị nguyền rủa, từ trên bậc thang ngã xuống.

Mặc dù không cao nhưng mu bàn chân cô bị trật, bong cả gân.
Ôn Quý Từ đứng ở xa, cho dù nhận ra tình hình không ổn, anh lập tức chạy tới nhưng cũng không đỡ được Tang Tửu.
Tang Tửu vốn sợ đau, dù sao ở trước mặt Ôn Quý Từ cô cũng không có gì phải giấu, thế nên hốc mắt lập tức đỏ hoe.

“Đây là chuyện gì vậy chứ? Em không muốn đi nữa thì cũng không thể để em ngã gãy chân chứ.”
Rõ ràng bộ dạng Tang Tửu rất đáng thương nhưng Ôn Quý Từ lại không nhịn được mà bật cười, anh cẩn thận vén quần Tang Tửu lên, chạm nhẹ và mắt cá chân cô: “Chân không gãy, nhưng bong gân rồi.”
Tang Tửu cảm thấy mình quá xui xẻo, chỉ ra ngoài mấy ngày mà cũng quay về với vết thương.

Cô chỉ có thể cam chịu số phận, để Ôn Quý Từ bế cô lên xe.
Trên đường về, Tang Tửu nhìn ra ngoài cửa sổ xe với vẻ mặt uể oải.
“Lúc sáng bác cả gọi tới bảo chúng ta đến nhà tổ một chuyến, tối nay mọi người đều tụ tập ở đó.” Ôn Quý Từ biết tâm trạng Tang Tửu không vui, giọng anh dịu dàng hơn đôi chút.
Tang Tửu cũng chỉ nặng nề “ồ” một tiếng.
Ôn Quý Từ quay đầu nhìn cô, một tay anh nắm vô lăng, tay kia nắm lấy tay để bên người của Tang Tửu.
Mười ngón tay nắm chặt, dịu dàng đan cài.
Tang Tửu cảm nhận được xúc cảm trên tay, cô lập tức thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn tay Ôn Quý Từ, không hiểu sao cảm xúc không vui cũng biến mất.
Cô cũng dùng sức, nắm lại tay Ôn Quý Từ.
“Vậy anh đưa em đến nhà Trang Lan trước rồi tối đón em đến nhà tổ.”
Tang Tửu nghiêng người, chống khuỷu tay vào giữa cô với Ôn Quý Từ, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn.
Ôn Quý Từ nghiễm nhiên trở thành tài xế của Tang Tửu.
Mấy hôm trước Tang Tửu đã hẹn với Trang Lan, vì Ôn Quý Từ đột nhiên quyết định ra ngoài cho khuây khỏa nên Tang Tửu mới dời ngày hẹn lại.
Chẳng bao lâu sau, xe dừng bên ngoài nhà Trang Lan, Ôn Quý Từ xuống xe, vòng qua phía bên Tang Tửu.
Tang Tửu đang định xuống xe thì cửa được mở từ bên ngoài, dây an toàn trước người mở ra, sau đó Ôn Quý Từ cúi người xuống.
Tay Ôn Quý Từ xuyên qua khuỷu chân Tang Tửu, dáng vẻ muốn bế cô vào.
Vừa ý thức được điều này, Tang Tửu nhanh chóng kéo tay Ôn Quý Từ ra.
Ôn Quý Từ nhìn cô với vẻ không đồng ý: “Chân bị thương mà còn muốn chạy lung tung?”
“Đang ở ngoài cổng lớn đấy!” Tang Tửu kiên quyết không để Ôn Quý Từ bế cô ngay tại đây, huống hồ ngay cổng còn có camera, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cho dù trong mắt người khác có thể là sự quan tâm của anh trai dành cho em gái, nhưng bản thân Tang Tửu chột dạ, cô cứ cảm thấy rất có khả năng sẽ bị người khác nhìn ra manh mối.
Ôn Quý Từ nhìn bộ dạng có tật giật mình này của Tang Tửu thì cũng chậm rãi đứng thẳng người dậy, nhưng anh không đi mà chặn ngay bên cửa xe.
Khóe môi anh cong lên, thản nhiên trêu chọc: “Chẳng lẽ muốn anh nhìn em nhảy lò cò từng bước vào trong?”

Khoan nói bản thân Tang Tửu có đồng ý hay không, Ôn Quý Từ cũng không thể cho phép chuyện này xảy ra.
Rất không hợp cảnh, phía sau truyền đến tiếng ma sát trượt trên mặt đất, Trang Lan đẩy xe lăn ra, cô ấy biết Tang Tửu bị bong gân nên đặc biệt ra đón cô.
Phản ứng của Tang Tửu nhanh hơn, cô dùng chân không bị thương đá nhẹ vào chân Ôn Quý Từ, ngăn hành động tiếp theo của anh.
Tang Tửu dời mắt không nhìn Ôn Quý Từ nữa, cười nhìn phía sau anh, hệt như trước mặt không có Ôn Quý Từ, công tác tránh hiềm nghi vô cùng tốt.
Ôn Quý Từ thấy buồn cười, nhưng anh không định vạch trần Tang Tửu ngay trước mặt bạn cô.
Trang Lan vô tình làm “bóng đèn” đẩy xe lăn tới gần, rõ ràng ánh mặt trời buổi chạng vạng vẫn rất chói mắt, nhưng sao nhiệt độ lại đột nhiên giảm xuống vậy nhỉ.
Lúc Trang Lan bước nhanh đến bên xe, Ôn Quý Từ lùi lại một bước.
Tang Tửu thấy Ôn Quý Từ nhường đường thì lập tức nhảy một chân xuống xe, ngồi vào xe lăn mà không dám nhìn ánh mắt Ôn Quý Từ.
Trang Lan phục vụ chu đáo đẩy Tang Tửu đi sang bên cạnh mấy bước: “Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tang Tửu.”
Sau khi ngồi lên xe lăn, Tang Tửu mới cười lấy lòng Ôn Quý Từ rồi vẫy tay với anh: “Vậy lát nữa anh đến đón em nhé.”
Im lặng vài giây, sau đó Ôn Quý Từ mới thong thả “ừm” một tiếng.
Trang Lan không vội đẩy Tang Tửu vào nhà cô ấy mà đợi Ôn Quý Từ lên xe rời đi rồi mới bắt đầu vào trong, vừa đi vừa đăm chiêu nói: “Anh cậu đối xử với cậu rất tốt…”
Nửa câu trước Tang Tửu rất hài lòng, nhưng nửa câu sau nghe thấy không ổn lắm.
“Không ngờ cậu có thể yên tâm thoải mái mà chỉ huy anh cậu như vậy, gan lớn thật đấy.”
Tang Tửu quyết định không so đo với Trang Lan, đợi Trang Lan đẩy cô vào nhà, cô tự nhảy lò cò đến bên sofa: “Đợi Lâu Nguyệt đến rồi tớ trịnh trọng tuyên bố một chuyện.”
Thái độ nghiêm túc hiếm thấy của Tang Tửu lập tức dấy lên lòng tò mò của Trang Lan, cô ấy lập tức gọi điện thoại giục Lâu Nguyệt.
Trang Lan đợi trái đợi phải thì đợi được tin Lâu Nguyệt đang kẹt xe, lúc Lâu Nguyệt vào nhà thì suýt bị ánh mắt của Trang Lan giết chết.

Vì thời gian Tang Tửu ở đây không lâu, Ôn Quý Từ sẽ nhanh chóng đến đón cô đi.
Khoảnh khắc thật sự tuyên bố, Tang Tửu lại thấy hơi ngại.

Cô húng hắng ho một tiếng, quanh co một vòng trước: “Tống Hữu không nói gì với các cậu chứ?”
Vừa dứt lời, Lâu Nguyệt và Trang Lan nhìn Tang Tửu với vẻ mặt mù mờ, như thể hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đúng là miệng Tống Hữu rất kín, không lộ ra bất cứ tin gì.
Tang Tửu chớp mắt, hờ hững thốt ra một câu với lực sát thương cực mạnh: “Tớ yêu rồi.”
Ngay sau đó, Trang Lan không phải đương sự nhưng lại tự sặc nước bọt của mình, ho dữ dội mấy cái, toàn ho lên mặt Lâu Nguyệt.
Nếu là bình thường, chắc chắn Lâu Nguyệt sẽ ầm ĩ với Trang Lan một phen, nhưng lời Tang Tửu nói thật sự khiến người ta rất sốc, cô ấy cũng chẳng rảnh đâu mà tính toán với Trang Lan.
Bầu không khí yên tĩnh đủ một phút.
“Là ai? Chắc không phải cái người lần trước theo đuổi cậu đấy chứ?” Lâu Nguyệt nhanh chóng tóm được trọng điểm, đây là lần đầu tiên cô ấy nghe được tin Tang Tửu yêu đương, cô ấy có thể nhấm nháp một tháng cũng không thấy ngán.
Tang Tửu bị hai đôi mắt nhìn chòng chọc, cô đầy áp lực, gật đầu.
“Là ai? Đẹp trai không? Nhân phẩm thế nào?” Một loạt câu hỏi khiến Tang Tửu không biết phải trả lời câu nào trước.
Vì Lâu Nguyệt đến muộn một lúc lâu, không ngờ đã đến thời gian hẹn của Tang Tửu với Ôn Quý Từ.

Màn hình điện thoại sáng lên, là Ôn Quý Từ gọi đến.
Tang Tửu bất lực bắt máy, định tạm thời giữ bí mật chuyện này thêm vài ngày.
“Sau này tớ sẽ nói với hai cậu người này, nhưng với tố chất tâm lý hiện tại của hai cậu thì có thể sẽ ngất ngay lập tức, thế nên đáp án sẽ được bật mí vào lần tới.”
Quả nhiên, Tang Tửu vừa nói xong thì trong nhà vang lên tiếng gào khóc: “Không thể làm thế này được!”
Nhưng xe của Ôn Quý Từ đã đỗ ở bên ngoài, Trang Lan với Lâu Nguyệt bị Tang Tửu gợi lên hứng thú cũng buộc phải để Tang Tửu đi.
Hai người họ ngoan ngoãn đẩy Tang Tửu ra cổng.
Ôn Quý Từ thấy Tang Tửu ra thì mở cửa xe, đứng bên cạnh xe nói: “Phiền hai người đã chăm sóc Tang Tửu rồi.”
Lâu Nguyệt và Trang Lan thực sự quá bảo thủ, hoàn toàn không nghĩ đến Ôn Quý Từ.

Ngay cả khi Ôn Quý Từ phớt lờ ánh mắt ngăn cản của Tang Tửu để bế cô lên ghế phụ lái thì họ cũng không đoán được.
Tang Tửu nhìn vẻ mặt của Trang Lan và Lâu Nguyệt, cô nghĩ để hai cô bạn của mình tự suy đoán thì chẳng thể nào đoán ra được.
Tối nay cả nhà bác cả của Ôn Quý Từ đều có mặt, họ hàng khác của nhà họ Ôn cũng đến, họ đặc biệt chọn thời gian để cùng tụ họp một bữa.
Xe nhanh chóng đến nhà tổ, bên ngoài huyền quan có vài bậc thang, Ôn Quý Từ bỗng vươn tay ra đỡ dưới cánh tay Tang Tửu rồi nhấc cô lên.
Thậm chí Tang Tửu còn tưởng rằng cô là một người bệnh nặng, không thể tự đi đường đi.

Cô vô thức nhìn vào trong sảnh, sợ có người sẽ nhìn thấy.
Trước mặt Lâu Nguyệt và Trang Lan thì có thể thoải mái đôi chút, nhưng trước mặt người nhà, Tang Tửu hoàn toàn nghiêm mặt, không dám có hành động gì quá giới hạn với Ôn Quý Từ.
May mà Ôn Quý Từ vào nhà rồi cũng hơi buông tay, chỉ đỡ cánh tay Tang Tửu.
Mọi người vẫn chưa đông đủ, Tang Tửu về phòng mình trước.

Vì hôm nay ở bên chỗ Trang Lan rồi lạnh nhạt với Ôn Quý Từ, Tang Tửu càng nghĩ thì trong lòng càng áy náy.
Đợi mọi người đều về phòng, Tang Tửu mới ra khỏi phòng mình, nhẹ nhàng đi tới phòng Ôn Quý Từ.
Cả nhà tổ đều mở đèn sáng choang, chẳng khác nào ban ngày.

Nhất cử nhất động của Tang Tửu hệt như phơi bày ra, cô càng bước chậm lại.
May mà phòng Ôn Quý Từ cách phòng Tang Tửu không xa, cô khó khăn vịn tường, nhích một chân đi tới phòng Ôn Quý Từ.
Sợ gõ cửa sẽ thu hút sự chú ý của người khác nên Tang Tửu không gõ mà dứt khoát mở cửa vào luôn.
Cửa hé mở, Tang Tửu cũng không ngờ cô đến không đúng lúc như vậy, Ôn Quý Từ đang chuẩn bị thay đồ, áo đã cởi ra, nửa thân trên để trần.
Mặc dù tối qua Tang Tửu suýt chút nữa đã chẳng chút che đậy gì với Ôn Quý Từ, nhưng tình hình ánh đèn mờ tối lúc đó hoàn toàn khác với đèn đuốc sáng choang như bây giờ.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, Ôn Quý Từ quay người lại, thấy Tang Tửu đứng ở cửa thì vẻ mặt anh hơi sững sờ.
Ngay sau đó, Ôn Quý Từ chú ý đến điều không ổn, anh cau mày, ánh mắt rơi trên chân Tang Tửu, cô vịn khung cửa, một chân tựa vào.
Một giây sau, Ôn Quý Từ bước nhanh về phía Tang Tửu, Tang Tửu vô thức muốn lùi lại nhưng còn chưa kịp lùi thì lại nghe thấy tiếng vặn tay nắm cửa cách đó không xa.
Trước sau đều có địch, Tang Tửu chỉ còn một lựa chọn.
Cô nhảy lên trước một bước, vào hẳn phòng Ôn Quý Từ, cửa phía sau đóng lại.
Họa đến dồn dập, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, còn đi về phía này, Tang Tửu bỗng vươn tay về phía Ôn Quý Từ.
“Bế em.” Giọng điệu như một lẽ đương nhiên khiến Ôn Quý Từ không kịp phản ứng.
Tiếng bước chân càng gần, Tang Tửu thấp giọng giục.

Bây giờ chân cô không tiện, đợi cô tìm được chỗ trốn thì người tới rồi, thế nên không dựa vào Ôn Quý Từ thì dựa vào ai nữa đây.
“Mau bế em vào tủ quần áo.”
Tang Tửu liếc thấy cửa tủ quần áo đang mở, vừa rồi Ôn Quý Từ vẫn chưa kịp lấy đồ, vừa mở tủ thì Tang Tửu đã đi vào rồi.
Ôn Quý Từ cũng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, anh cười khẽ một tiếng.

Không để Tang Tửu lo lắng quá lâu, anh hơi cúi người, bế Tang Tửu lên.
Vì đột ngột được nhấc lên, Tang Tửu vô thức ôm cổ Ôn Quý Từ, dưới tay truyền đến nhiệt độ nóng bỏng.

Tang Tửu quên mất một chuyện, lúc này đây Ôn Quý Từ không mặc áo!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi