ÔNG BỐ CHIẾN THẦN

Từ lúc Long Thiên Tiếu bước vào cửa, ba người ngồi ở phía trước, mặc trang phục luyện đấu đã nhìn anh với vẻ mặt bất thiện.

Tần Tiểu Manh đưa Long Thiên Tiếu tới đây, đương nhiên là để chào hỏi họ trước.

“Cháu không nói nhảm. Không phải chú nói sư phụ của cháu toàn là rác rưởi, một quyền của chú có thể hạ gục mười người sao?”

Tần Tiểu Manh nhìn Long Thiên Tiếu, chớp chớp mắt, tỏ vẻ nghiêm túc mà nói.

“Chú chưa từng nói như vậy”.

Long Thiên Tiếu không còn gì để nói. Nhưng nghe thấy lời nói của Tần Tiểu Manh, ba người mặc trang phục luyện đấu đã cau chặt lông mày, bộ dạng đằng đằng sát khí.

“Không, chú đã nói thế! Đã nói thì phải nhận, nói mà không nhận thì rốt cuộc chú có phải là đàn ông hay không?”

Tần Tiểu Manh lại nói, Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì khóe miệng không kìm được mà giật giật vài cái.

“Nhóc con, tôi tin cô chủ không lừa chúng tôi. Nếu cậu từng nói câu đó thì sợ gì mà không thừa nhận, chúng tôi cũng không thật sự đánh chết cậu”.

Người đàn ông trung niên ngồi ở ngoài cùng bên trái vừa đen vừa lùn nói, trên mặt còn mang theo nụ cười xấu xa.

“Đúng vậy, muốn chết không dễ thế đâu, nhiều nhất là bị thương nặng thôi!”

Người đàn ông trung niên điềm đạm ngồi giữa, vẻ mặt khẳng định nói.

“Nhìn người cậu thế này có thể chịu một cú đấm của tôi không?”

Người đàn ông da trắng, thân hình vạm vỡ ngồi ngoài cùng bên phải nhìn Long Thiên Tiếu mang vẻ khinh thường mà nói.

Còn người được Tần Tiểu Manh gọi là Đại sư phụ, lúc này lại ngồi ở phía sau, nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời, dường như chẳng quan tâm tới chuyện xảy ra trước mắt.

“Ông chú kỳ quặc, cháu giới thiệu với chú, đây là Tứ sư phụ của cháu, sở trường Muay Thái”.

Tần Tiểu Manh chỉ vào người đàn ông đô con nhưng hơi thấp, nói.

“Đây là Tam sư phụ của cháu, sở trường Tán Đả, giành giải vô địch Tán Đả cấp tỉnh, ba đến năm người cũng không dễ lại gần ông ấy”.

Tần Tiểu Manh lại chỉ vào người đàn ông nhìn có vẻ điềm tĩnh ngồi giữa.

“Đây là Nhị sư phụ của cháu, sở trường Taekwondo, là tuyển thủ Taekwondo đai đen, uy lực của một cú đấm hạng nặng có thể đạt tới 350 kg, trình độ này đã xếp hàng trên trong giới võ sĩ chuyên nghiệp hàng đầu."

Tần Tiểu Manh chỉ vào người đàn ông to lớn nói.

“Được đấy”.

Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì khẽ gật đầu nói, vẻ mặt thản nhiên. Ba người này đương nhiên là không hài lòng với phản ứng của Long Thiên Tiếu. Thằng nhóc này dường như không coi họ là cái đinh gì.

“Đây là Đại sư phụ của cháu, thực lực thâm sâu. Ông ấy có lai lịch vô cùng đặc biệt, cháu không thể nói nhiều. Quy tắc là như thế này. Chỉ cần chú đánh bại một trong ba sư phụ của cháu thì chính là có tư cách trở thành sư phụ của Tần Tiểu Manh này”.

Tần Tiểu Manh tỏ vẻ trịnh trọng nói.

“Nhưng chú không có hứng trở thành sư phụ của cháu”.

Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì xua tay, bất lực nói.

“Không được, chú phải có hứng”.

Tần Tiểu Manh vô cùng ngang ngạnh nói.

“Thân phận của cô chủ tôn quý như vậy, bao nhiêu người muốn trở thành sư phụ của cô bé còn không có cơ hội. Cậu lại nói không có hứng, tôi cho rằng, câu nói này thể hiện sự không tôn trọng với cô chủ”.

Võ sĩ Muay Thái đứng đậy, ánh mắt sắc bén nhìn Long Thiên Tiếu, trong ánh mắt toát ra sát khí nồng đậm.

“Lẽ nào các ông không thấy, tôi nói không có hứng thú chính là để bảo vệ các ông sao?”

Long Thiên Tiếu nhìn ba người trước mặt, lạnh nhạt nói.

“Có ý gì?”

Võ sĩ Muay Thái không đỡ được cú ngoặt này liền hỏi.

“Nếu tôi ra tay sẽ khó tránh khỏi việc làm các ông bị thương. Tôi nói tôi không có hứng thú, các ông thuận tiện cho tôi một bậc thang đi xuống, sau đó hai bên đều bình an vô sự, các ông cũng không bị tôi đánh cho bị thương. Tóm lại, tôi nói như vậy không phải là để bảo vệ các ông sao?”

Long Thiên Tiếu nhẫn nại giải thích, chỉ là nghe thấy câu nói này, sắc mặt của võ sĩ Muay Thái càng ngày càng khó coi. Thằng nhãi này có ý nói họ không phải đối thủ của cậu ta, đây chính là một sự sỉ nhục.

“Nếu cậu đã tự dát vàng lên mặt thì để tôi xem xem cậu có bao nhiêu bản lĩnh”.

Võ sĩ Muay Thái hung hăng xông tới. Muay Thái là một loại hình đấu cận chiến, chỉ cần lại gần đối thủ thì có thể tận dụng được đặc tính mạnh mẽ và dữ dội của Muay Thái, khiến cho đối thủ không có không gian để phát huy sức mạnh.

“Bụp!”

Võ sĩ Muay Thái vừa lại gần Long Thiên Tiếu, vừa định tung một đòn tấn công nhanh như chớp vào người anh thì Long Thiên Tiếu đã dữ dội ra một đòn. Tiếng đấm này lớn đến mức khiến cả không trung cũng rung lên.

“Hự…”

Chỉ một cú đấm đã khiến võ sĩ Muay Thái bị sốc đến mức vội vàng lùi về sau bảy tám bước rồi ngã lăn ra đất, cả người choáng váng.

“Tôi nói rồi, các ông không phải đối thủ của tôi, đừng tự mình làm khổ mình”.

Sắc mặt của Long Thiên Tiếu chợt trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng sắc lạnh. Võ sĩ Muay Thái kia phát hiện mình bị đấm một quyền đã phải lùi lại thì toàn thân chết lặng, ngồi bệt trên đất, vẻ mặt khó tin.

Hai võ sĩ Tán Đả và võ sĩ Taekwondo vốn đang ngồi, cũng đứng bật dậy, nhìn Long Thiên Tiếu, ánh mắt mang đầy vẻ âm trầm.

Ông lão vốn đang nhắm mắt dưỡng thần cũng chậm rãi mở mắt.

Tần Tiểu Manh đứng một bên cũng sững sờ, cái miệng nhỏ há hốc thành hình chữ O.

“Không thể nào!”

Một hồi lâu sau, võ sĩ Muay Thái mới phun ra được một câu. Từ trước đến nay đối kháng với người khác, ông ta chưa từng gặp tình huống nào như vậy, một quyền bị đẩy lùi? Ông ta cũng là một cao thủ có tiếng, đã bị một đòn đẩy lùi vậy thì người đối diện kia rốt cuộc mạnh tới cỡ nào?

“Đây là tôi mới chỉ dùng nửa phần sức mạnh thôi đấy, tôi không muốn làm ai bị thương”.

Long Thiên Tiếu chắp hai tay ra sau, ánh mắt lạnh lùng nói.

Võ sĩ Muay Thái nghe thấy câu nói này, tâm trạng bỗng chốc nổ tung, nửa phần sức mạnh? Đây là khoe khoang hay là muốn làm nhục ông ta?

“Tôi không tin. Lại một lần nữa, chỉ cần để tôi tới gần thì vốn dĩ cậu không phải là đối thủ của tôi”.

Võ sĩ Muay Thai nghiến răng, hét lên. Bây giờ đã không còn là vấn đề thắng thua, mà là liên quan tới tôn nghiêm. Nói xong, ông ta lại xông tới. Lần này, Long Thiên Tiếu không đánh ra một đòn đẩy lùi ông ta, nếu ông đã muốn lại gần vậy thì để ông lại gần, để ông biết được thế nào là tuyệt vọng.

Võ sĩ Muay Thái phát hiện, cuối cùng mình cũng tới gần được, trong lòng mừng rỡ, ngắn ngủi vài hơi thở liên tục đánh mấy chục quyền.

Chỉ là một hồi đánh đấm dữ như hổ nhưng lại bị Long Thiên Tiếu nhẹ nhàng hóa giải.

Vốn dĩ muốn áp sát để có thể đánh một trận, nhưng võ sĩ Muay Thái phát hiện, sức mạnh mãnh liệt của ông ta, khi gặp Long Thiên Tiếu thì chỉ như đánh vào không khí, không thấy một điểm mạnh nào.

Khi ông ta dùng cùi trỏ đánh vào yết hầu của Long Thiên Tiếu thì ông ta phát hiện cùi trỏ của mình đã bị Long Thiên Tiếu túm chặt. Phần cùi trỏ mang theo một lực vô cùng mạnh mẽ nhưng khi bị bắt trong tay Long Thiên Tiếu thì chợt tiêu biến tất cả sức mạnh mà trở nên yếu xìu.

“Rắc rắc!”

Một hồi lâu sau, võ sĩ Muay Thái mới phun ra được một câu. Từ trước đến nay đối kháng với người khác, ông ta chưa từng gặp tình huống nào như vậy, một quyền bị đẩy lùi? Ông ta cũng là một cao thủ có tiếng, đã bị một đòn đẩy lùi vậy thì người đối diện kia rốt cuộc mạnh tới cỡ nào?

“Đây là tôi mới chỉ dùng nửa phần sức mạnh thôi đấy, tôi không muốn làm ai bị thương”.

Long Thiên Tiếu chắp hai tay ra sau, ánh mắt lạnh lùng nói.

Võ sĩ Muay Thái nghe thấy câu nói này, tâm trạng bỗng chốc nổ tung, nửa phần sức mạnh? Đây là khoe khoang hay là muốn làm nhục ông ta?

“Tôi không tin. Lại một lần nữa, chỉ cần để tôi tới gần thì vốn dĩ cậu không phải là đối thủ của tôi”.

Võ sĩ Muay Thai nghiến răng, hét lên. Bây giờ đã không còn là vấn đề thắng thua, mà là liên quan tới tôn nghiêm. Nói xong, ông ta lại xông tới. Lần này, Long Thiên Tiếu không đánh ra một đòn đẩy lùi ông ta, nếu ông đã muốn lại gần vậy thì để ông lại gần, để ông biết được thế nào là tuyệt vọng.

Võ sĩ Muay Thái phát hiện, cuối cùng mình cũng tới gần được, trong lòng mừng rỡ, ngắn ngủi vài hơi thở liên tục đánh mấy chục quyền.

Chỉ là một hồi đánh đấm dữ như hổ nhưng lại bị Long Thiên Tiếu nhẹ nhàng hóa giải.

Vốn dĩ muốn áp sát để có thể đánh một trận, nhưng võ sĩ Muay Thái phát hiện, sức mạnh mãnh liệt của ông ta, khi gặp Long Thiên Tiếu thì chỉ như đánh vào không khí, không thấy một điểm mạnh nào.

Khi ông ta dùng cùi trỏ đánh vào yết hầu của Long Thiên Tiếu thì ông ta phát hiện cùi trỏ của mình đã bị Long Thiên Tiếu túm chặt. Phần cùi trỏ mang theo một lực vô cùng mạnh mẽ nhưng khi bị bắt trong tay Long Thiên Tiếu thì chợt tiêu biến tất cả sức mạnh mà trở nên yếu xìu.

“Rắc rắc!”

Đôi tay lớn của Long Thiên Tiếu, tạo thành một tư thế kỳ lạ, đánh vào cánh tay của võ sĩ Muay Thái khiến ông ta kêu lên thảm thiết, vẻ mặt chợt méo mó, sắc mặt đỏ bừng, trán nổi gân xanh, mồ hôi rớt tong tỏng.

“Phụp…”

Võ sĩ Muay Thái quỳ trên mặt đất, lưng quay về phía Long Thiên Tiếu, sau đó ngiêng người, ngã nhoài ra đất.

Ông ta phát hiện, một bên người không thể cử động được, giống như bị liệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi