ÔNG CHỒNG BỊ BỆNH NAN Y



Sau khi bắt đầu chương trình, camera sẽ được mở mọi lúc.
Trước khi mọi người lên xe, Tần Thành tìm cơ hội đến gần Giải Dương, ra hiệu cho cậu tắt micrô trên cổ áo, trầm giọng nói: “Thật sự không sao chứ? Tôi hỏi đạo diễn thì bảo lấy nhầm thẻ phụ, thẻ phụ không có đánh dấu, bây giờ chỉ có thể nhờ Bối Thành giúp đỡ cậu một chút.
Bối Thành.
Giải Dương liếc nhìn Bối Thành cách đó không xa, nói: “Không sao, anh giúp tôi để ý chuyện trên mạng.

Nếu có người đăng tin tôi súyt bị ném bình nước vào người thì cố gắng ém nó đi, cũng bảo Hà Quân ém luôn nó đi, đừng để Cừu Hành biết được kẻo anh ấy lại lo lắng.”
Tần Thành đồng ý.
Trên đường đến địa điểm trải nghiệm, trên xe có chuyên viên giải thích cho khách và mc nói những vấn đề cần quan tâm.

Thẩm Ngạn và Giải Dương lắng nghe một cách cẩn thận, khi họ nghe xong, thì đã đến chỗ họ trải nghiệm
Tòa nhà mà nhóm chương trình sắp xếp để Thẩm Ngạn và Giải Dương dọn dẹp là một tòa nhà vườn bách thảo với tường bên ngoài toàn kính, cao khoảng bảy tám tầng.

Bây giờ là ngày cuối tuần có rất nhiều người trong vườn bách thảo, sự xuất hiện của Thẩm Ngạn và Giải Dương đã gây ra khá nhiều sự chú ý.

May mắn thay, nhóm chương trình đã chuẩn bị kỹ lưỡng, cả hai nhanh chóng vào tòa nhà và đi lên đỉnh tòa nhà bằng thang máy.
Trước khi bắt đầu, Bối Thành đưa cho Thẩm Ngạn và Giải Dương một thẻ nhiệm vụ.

Cả hai cùng nhau đọc nội dung nhiệm vụ.
“Dọn sạch tường thành trong khu vực chỉ định trong vòng ba giờ.

Nếu nhiệm vụ của người nào không hoàn thành, nhiệm vụ của người kia sẽ được nhân đôi.” Thẩm Ngạn khó hiểu nhìn Bối Thành, “Đây là cơ chế trừng phạt mới được bổ sung sao? Chỉ phạt đồng đội?”
Bối Thành gật đầu, quan tâm hỏi: “Anh làm được không? Nếu Giải Dương không thể hoàn thành nhiệm vụ vì sợ độ cao, thì anh phải làm việc thêm vài giờ nữa.


Tôi nghe nói rằng trước anh bận đến nỗi sinh bệnh luôn, bệnh tình đến bây giờ vẫn chưa ổn, thân thể có chống đỡ được không?”
Giải Dương sau khi nghe lời này thì nhìn Bối Thành.
Thật là trùng hợp, loại quy tắc này, nếu cậu thật sự mắc chứng sợ độ cao, không phải là Thẩm Ngạn sẽ làm gấp đôi công việc sao? Thẩm Ngạn, với tư cách là tam kim ảnh đến, có lượng fans khổng lồ, nếu vừa khỏi bệnh mà đã phải làm việc gấp đôi, chắc fans Thảm Ngạn chửi Giải Dương chết mất.
Cũng có một vấn đề với Bối Thành này.
Cậu nói: “Anh Thẩm, tôi sẽ cố gắng hết sức mình để hoàn thành công việc của tôi, cố gắng không kéo chân anh.

Nhưng mà tôi thật sự không phải là sợ độ cao, chỉ là nhát gan tí ấy mà, chỉ cần làm quen với nó là ổn ngay.”
Thẩm Ngạn lắc đầu khuyên nhủ: “Cảm lạnh của tôi khỏi rồi, sẽ không có vấn đề gì.

Đừng ép, nếu xong việc tôi có thể làm thêm.”
“Không sao đâu, tôi nghĩ là tôi có thể.”
Bối Thành đột nhiên đưa tay ra và vỗ vai Giải Dương nói: “Có ý chí lắm! Đừng sợ, cố gắng hết sức đi, cuối cùng việc lớn sẽ là của cậu!”
Nhóm Mc quả thực có thể giúp khách hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chiếu lên nhất định sẽ trông khó coi.
Giải Dương tránh khỏi tay của Bối Thành, nói: “Vậy thì xuất phát càng sớm càng tốt.

Một lúc nữa mặt trời mọc sẽ càng khó chịu.”
Mọi người đã sẵn sàng.
Với sự giúp đỡ của những người dọn dẹp chuyên nghiệp, Thẩm Ngạn và Giải Dương đã đeo thiết bị vào, điều chỉnh chất tẩy rửa, nhận biết các dụng cụ khác nhau, sau đó … đi đến bức tường.
Người bị thả ra trên không, Giải Dương liếc mắt nhìn lòng bàn chân.
Bồi Thành gần như đưa máy quay dí sát vào mặt cậu, hắn ta ở trên thanh chắn hỏi, “Cậy có sao không? Có khó chịu không?”
Giải Dương giả vờ căng thẳng và nắm lấy dây an toàn, quyết định diễn nốt chứng sợ độ cao của nguyên chủ, cậu nhìn Bối Thành trả lời: “May mắn là chỉ cần không nhìn xuống thì sẽ không sợ.”
“Thực sự ổn chứ?”
“Tôi chắc chắn là ổn rồi.”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt của Giải Dương bình tĩnh, bên trong mắt không có tí sợ hãi.

Bối Thành khựng người, đột nhiên nở một nụ cười khích lệ hơi khoa trương, nói “Tôi biết cậu có thể, thôi lên!”
Sau đó, Bối Thành lại tìm đến Thẩm Ngạn phỏng vấn tâm trạng của Thẩm Ngạn.
Sau khi phỏng vấn, nhiệm vụ chính thức bắt đầu, Bối Thành tuyên bố bắt đầu đếm ngược ba giờ, Giải Dương lập tức lấy dụng cụ ra, bắt đầu cọ rửa vách kính.
Vào giữa mùa hè, bức tường thủy tinh bên ngoài ngưng tụ và phản chiếu ánh sáng, mọi người treo lơ lửng bên ngoài, như thể đang bị đè lên khay nướng.

Một lúc sau, quần áo và đầu tóc đều ướt đẫm mồ hôi, nhưng biểu cảm của cậu chưa từng biến đổi, luôn nghiêm túc làm việc chăm chỉ trong suốt quá trình và di chuyển nhanh chóng và hiệu quả.

Thẩm Ngạn vẫn đang quen với cảm giác chậm rãi, anh đã quen, sau khi dọn dẹp một khu vực, còn bị trượt ngã một chút.
Bối Thành làm sôi động bầu không khí và cổ vũ riêng hai người họ, cảm thán hiệu suất công việc của Giải Dương
Thời gian trôi đi từng chút một, đến phút thứ ba mươi, Giải Dương thấy Thẩm Ngạn đột nhiên dừng lại.

Cậu ngẩng đầu, cao giọng hỏi: “Anh Thẩm, anh không sao chứ?”
“Không sao, tôi dừng lại uống nước.”
Giải Dương cảm thấy giọng điệu của Thẩm Ngạn có chút không đúng, liền quan tâm nói thêm vài câu.

Nhưng Thẩm Ngạn luôn nhấn mạnh là không sao đâu.

Giải Dương cau mày, thu hồi tầm mắt để đẩy nhanh động tác dọn dẹp.
Đã một tiếng rưỡi trôi qua, Thẩm Ngạn lại đột nhiên dừng lại, có động tác cong lưng, giơ tay ôm đầu.
Giải Dương cảm thấy không đúng, vội vàng nói qua micro với Bối Thành phía trên: “Anh Thẩm có vẻ không khỏe, kéo anh ấy lên.”

Bối Thành đáp: “Bây giờ mà bỏ thì tương đương với việc tự động từ bỏ nhiệm vụ.

Thẩm Ngạn anh có chắc muốn từ bỏ nhiệm vụ không?”
Thẩm Ngạn nghe thấy thế, vừa vặn đứng thẳng lên và nói: “Không sao hết, tôi hơi nóng tí.”
Giải Dương không đồng ý: “Anh Thẩm, sức khỏe là quan trọng nhất.”
“Tôi thực sự không sao.” Thẩm Ngạn cầm dụng cụ lên.
Công việc vẫn tiếp tục, Giải Dương bị phân tâm để quan sát tình trạng của Thẩm Ngạn Mười phút sau, Thẩm Ngạn lại dừng lại sắp nôn mửa.
Giải Dương nói thẳng vào micro: “Bối Thành, kéo Anh Thẩm lên, anh Thẩm sắp nôn rồi
“Tôi không …”
“Kéo!”
Bối Thành chắc cũng có thể nghe thấy sự yếu ớt trong giọng nói của Thẩm Ngạn, hắn vội vàng bắt người kéo Thẩm Ngạn lên, Giải Dương tiếp tục lau khu vực cậu chịu trách nhiệm, tăng tốc độ.”
Vài phút sau, giọng nói của Bối Thành từ trong tai nghe truyền đến: “Giải Dương, Thẩm Ngạn có triệu chứng say nắng.

Tôi sẽ đưa anh ấy đi khám trước.

Cậu ở đây một mình có sao không?”
“Không sao.”
“Đừng quá miễn cưỡng, tôi sẽ cố gắng đi sớm về để hoàn thành nốt công việc tiếp theo của Thẩm Ngạn.


Giải Dương đáp lại và giục Bối Thành đưa Thẩm Ngạn đi gặp bác sĩ.
Không có âm thanh trong tai nghe.
Mặt trời từ từ lên cao và cảm giác quá nóng khiến Giải Dương nhớ lại những ngày cậu bị tra tấn bởi thời tiết bất thường trong những ngày tận thế.

Cậu ổn định, sau khi lau sạch khu vực của mình, cậu lập tức tháo dây an toàn rồi quay trở lại tầng cao nhất, sắp xếp lại thiết bị, làm nốt công việc của Thẩm Ngạn.
Đồng hồ đếm ngược đang chạy, Giải Dương treo trên tường một mình, hoạt động hơi máy móc.

Thỉnh thoảng, cậu nhìn thời gian đếm ngược qua micro để kiểm soát tốc độ làm việc.
Cuối cùng, chỉ còn hai phút trong ba giờ, Giải Dương đã hoàn thành phần công việc còn lại của Thẩm Ngạn.

Vì bị treo quá lâu, lúc tháo giây an toàn ra chân cậu súyt ngữa nhũn ra mà ngã xuống.
Nhân viên đến giúp Giải Dương tháo thiết bị giúp cậu, cânu cảm ơn rồi điều chỉnh nhịp thở, sau đó đứng vững vàng, cảm ơn mọi người, và tháo thiết bị ra khỏi cơ thể.
Vừa mới thu dọn đồ đạc xong, Bối Thành trở về về.

Hắn ta hay tay chống chân thở hổn hển, nói: “Xin, xin lỗi, bác sĩ ở Thảo Cầm Viên không biết đi đâu.

Tôi phải tìm người mất một lúc rồi mới về được.

Giải Dương, cậu không hoàn thành được à? Xin lỗi, xin lỗi, trách tôi quá chậm, phần trách phạt là ở tôi- “
“Xong rồi.”
Bối Thành nghẹn lời, buồn cười nhìn Giải Dương:” Xong rồi, xong rồi hả? Cả phần của Thẩm Ngạn?”
Giải Dương chỉ về phía bức tường bên ngoài sạch sẽ bên cạnh trả lời:”Xong rồi.

Sức khỏe của Anh Thẩm thế nào rồi? “
Bối Thành nhìn bức tường bên ngoài bên cạnh.


Sau một hồi sửng sốt, hắn từ từ phục hồi tính chuyên nghiệp của mình như là mc và trả lời: “Thẩm Ngạn… rất tốt, anh ấy đang truyền tí nước.

Giải Dương thật là quá lợi hại! Quả nhiên tuổi trẻ chính là tư bản, hiệu quả công việc quá tốt.”
Giải Dương mỉm cười không đáp lại.
Sau khi khoa trương xong, Bối Thành thông báo sắp ghi hình xong rồi.
Trong lúc nghiệm thu, Giải Dương cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, Bối Thâm ở bên cạnh anh, rất lo lắng: “Nếu nghiệm thu không đạt, nhiệm vụ sẽ không hoàn thành.”
Giảo Dương uống một ngụm nước nói: “Sẽ qua thôi.”
“……” Bối Thành nắm tay, “Hy vọng có thể thông qua!”
Ngay sau đó kết quả đã được chấp nhận, vì phần Giải Dương chịu trách nhiệm rất sạch sẽ, có vẻ như dân xử lý chuyên nghiệp.

Phần Thẩm Ngạn chịu trách nhiệm có một chút sai sót, nhưng nhìn chung thì nó đã vượt qua.
Giải Dương mỉm cười nhìn Bối Thành: “Nhìn chưa?, tôi đã nói là tôi sẽ làm được.”
Bối Thành cũng cười, nhưng nụ cười của hắn có phần giả tạo, giơ ngón cái lên tặng Giải Dương.
..

..
Sau khi ghi hình xong xuôi, Giải Dương trở lại xe, thu biểu cảm của mình, nói với Tần Thành: “Thử điều tra xem Bối Thành thử xem, bốc thăm rồi nhiệm vụ phía sau gì đó, biểu cảm của hắn rất kỳ lạ.

Kiểu mong muốn tôi bị phạt vậy.”
Tần Thành cũng đã ở cùng cậu trong buổi ghi hình hôm nay.

Anh cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, gật đầu đáp lại: “Tôi sẽ điều tra, Giải Dương, có cần hẹn bảo dưỡng không?”
“Cái gì?”
Tần Trừng cau mày nhìn Giải Dương:”Hôm nay phơi nắng mấy tiếng, hiện tại mặt đỏ bừng.

Tôi sợ cậu bị cháy nắng.”
Giải Dương sờ sờ mặt, lắc đầu nói: “Không sao, một lát nữa sẽ ổn.” Nói xong phát hiện Ngô Thủy không có lái xe, liền hỏi: “Sao vậy?”
Ngô Thủy nhìn Giải Dương với lương tâm cắn rứt và nói, “Tôi đã cố hết sức trì hoãn, nhưng…”
Giải Dương “…?”
Một chiếc xe đen quen thuộc đột nhiên đỗ bên cạnh, cửa sau mở ra, mặt Cừu Hành tối sầm mở cửa, sải bước tới gần, vươn tay mở cửa sau, nhanh chóng nhìn thoáng qua Giải Dương ở bên trong nói với Tần Thành: “Ra ngoài, ngồi xe của tôi.”
Tần Thành xuống xe và rời đi.
Giải Dương im lặng tránh sang một bên, Cừu Hành ngồi vào nói với Ngô Thủy: “Đi đến Kirkman.”
Giải Dương hỏi, “Làm gì ở đó?”
Cừu Hành nhìn Giải Dương Không trả lời, anh chỉ ôm Giải Dương, đầu nghiêng sang một bên, sờ sờ sau đầu Giải Dương, sau đó đột ngột lui về phía sau, nói: “Em còn muốn giấu giếm tôi à? có thể giấu diếm được không! Trên mạng ở đâu cũng là em.

Tin tức thì nát bét … và mặt mũi của em trông giống như mông khỉ ấy, Tần Thành nhận việc gì cho em thế này???”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi