ÔNG CHỒNG BỊ BỆNH NAN Y



Không thể nói đó là một show tồi tệ, đoàn làm phim (Âm nhạc gia điên cuồng) rất chiếu cố cậu từ trước, nếu họ mời cậu đến giúp mà cậu không đến thì không hay cho lắm.

Nhưng Giải Dương biết ý mà không giải thích, giải thích lại sợ anh tức giận.
Cậu đưa tay sờ mặt: “Có hơi rát”
Nghe cậu kêu Cừu Hành lập tức quên luôn cả giận, cúi sát gần mặt Giải Dương, đưa tay định sờ nhưng không dám, cau mày mím môi, cảm thấy vừa tức giận vừa sót vợ.
Giải Dương chỉ vào tủ lạnh nhỏ trên xe: “Có khăn giấy ướt và nước đá do Tần Thành chuẩn bị từ trước.

Làm ướt khăn giấy ướt rồi để em lau mặt.”
Cừu Hành nhanh chóng làm, lấy khăn ướt nhưng không cho Giải Dương tự lau mà tự mình nhẹ nhàng lau mặt cho Giải Dương.
“Sau này tôi không được phép đảm nhận loại công việc này nữa.

Ca hát thoải mái không phải là rất tốt sao?”
“Thực ra em nghĩ chương trình này khá có ý nghĩa, ba trăm sáu mươi nghề, luôn có những người làm việc tương đối vất vả, hôm nay em cũng chỉ phơi ở ngoài trời mấy tiếng, còn nhiều người còn phơi cả ngày ngoài đó, trong trường hợp họ gặp công ty bất chính, thậm chí họ còn không được trợ cấp, khó lắm.”
Cừu Hành ném khăn giấy ướt đã dùng đi, mở một cái mới: “Tôi không quan tâm đến công việc khó khăn của người khác, em là người của tôi, tôi chỉ quan tâm đến công việc khó khăn của em.

Sau này em không được phép làm mấy việc như này nữa.”
Giải Dương nhìn Cừu Hành.
Cừu Hành chăm chú nhìn khuôn mặt của Giải Dương.

Vẻ mặt anh rất khó coi, nhưng động tác trên tay lại rất nhẹ nhàng, bởi vì quá tập trung nên anh không phát hiện Giải Dương đang quan sát mình.
Khi nhìn kỹ mặt anh hơn, cậu mới phát hiện ra rằng lông mi của anh rất dài.

Giải Dương cười hỏi: “Người em đầy mồ hôi, anh không thấy em hôi à?”
Cừu Hành ngước mắt lên nhìn Giải Dương, bị Giải Dương cười càng thêm cáu kỉnh, giơ tay đè đầu Giải Dương lại: “Hôi chết đi được, ngày nào cũng làm tôi lo lắng được.”
“Vậy anh phải mau chóng khỏe lại.

Nếu không có anh ở đó, em hôi đến chết mất, sau đó để cho Hà Quân chôn em cùng với anh, hôi cả cái quan tài luôn.”
“Vớ vẩn!” Cừu Hành lại xoa đầu Giải Dương, “Đừng nói nữa, uống nước đi, xem môi có bị khô không.”

Sau khi đến bệnh viện, Cừu Hành yêu cầu Kirkman gọi bác sĩ da liễu đến xem khuôn mặt và cánh tay rám nắng của Giải Dương.

Sau khi gặp bác sĩ da liễu, anh nói rằng Giải Dương bị cháy nắng, rồi bác sĩ kê thuốc mỡ cho Giải Dương.
Sắc mặt Cừu Hành lại tối sầm lại, anh mở phòng tắm bảo Giải Dương vào tắm rửa đơn giản, sau đó đích thân giúp Giải Dương bôi thuốc mỡ lên những chỗ bị cháy nắng hôm nay.
Anh rất bất an: “Nhỡ đâu em bong da thì sao.”
Giải Dương trấn an nói: “Sẽ không bị sao đâu, em hứa ngày mai sẽ ổn thôi.” Dị năng sẽ tự động sửa chữa những tổn thương trên cơ thể, ngủ một đêm là không sao hết.
Mặt Cừu Hành vẫn còn hơi xị xuống, sau khi bôi thuốc mỡ xong, anh giúp Giải Dương cởi quần áo và nói: “Tôi sẽ bắt người hất chai nước vào người em.”
Giải Dương ngồi dậy nhìn Cừu Hành.
“Không cần biết là anti-fan, hay là do người khác sắp xếp, lần này tôi không thể để người ta lừa em.” Cừu Hành đưa tay sờ lên mặt Giải Dương, nhẹ nhàng xoa xoa, “Không dọn dẹp sạch sẽ, đợi đến khi tôi bắt đầu điều trị, em lại không thể xoay sở được nữa, em sẽ làm gì? ”
Giải Dương không an ủi hay ngăn Cừu Hành lại lại, mà nói:“Em cũng muốn điều tra Mc Bối Thành, hắn ta có chút kỳ lạ.

Trước kia em có chút sợ độ cao, tổ chương trình cũng biết điều này nên đã chủ động tạo điều kiện cho em công việc khác bằng cách đánh dấu card, nhưng khi nghi hình, Bối Thành lại nhặt nhầm thẻ, làm em chọn phải công việc này.”
Cừu Hành cũng không biết có chuyện như vậy, nghe xong càng tức giận hơn, giúp Giải Dương vuốt lại mái tóc chưa chải sau khi gội và sấy khô, nói: “Được rồi, tôi sẽ Kiểm tra lại cho em.”
Trên đường về nhà, Giải Dương xem Weibo , phát hiện trên mạng toàn là tin tức của cậu.

Fans của cậu thì tức giận, không biết từ đâu lấy được bức ảnh kẻ tấn công, khiến bức ảnh này trở nên phổ biến.
Giải Dương nhìn kẻ tấn công đang khoanh tròn ở giữa ảnh chụp màn hình giám sát.
Kẻ tấn công là một người đàn ông cao và gầy, nhưng anh ta mặc quần dài tay, đội mũ và đeo khẩu trang, lưng đeo ba lô màu đen mùa hè.
Có sự chuyện trước khi đi.
Giải Dương đóng hình ảnh, lướt nhanh qua những hình ảnh trực tiếp được chụp bởi những fans hâm mộ khác.
Điều thú vị hơn là, với phong cách dư luận của anti-fan, loại hành vi nguy hiểm này, một lại fans tỏ vẻ ghen tị với Tần Thành, leo lên top ba.
Dương Dương Ba Ba: Ah ah ah ah! Hãy để tôi tuyên bố trước, hắc tử biss! Sau đó các chị em! Các chị em hãy thưởng thức video này, xem Dương Dương kéo Tần Thành phía sau để bảo vệ cậu tránh khỏi chai nước, xem cơ bắp nhỏ trên cánh tay khi Dương Dương dùng sức, nhìn biểu cảm của Dương Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc mà xem! Sản phẩm tốt! Ahhhh, thật ghen tị với Tần quản lý, mình cũng muốn được Giải Dương bảo vệ như vậy.

Weibo này kèm theo một đoạn video dài 10 giây.

Đoạn video được quay từ phía trước, hơi mờ.

Đáng lẽ phải được kéo vào.

Hành động Giải Dương kéo Tần Thành ra khỏi chai nước đã được phát lại ở dạng quay chậm.

Nó được ghép thành một bgm kỳ lạ.

Giải Dương nhướng mày, nhấp chuột vào bình luận, phát hiện cách bình luận còn lạ hơn cả video.


Bình luận hot 1: Tôi nếm thử, tôi nếm đủ rồi! Cậu ấy đến xoa dịu chúng tôi và tích cực tặng chữ ký cho chúng tôi! Người thật trông đẹp hơn ảnh và video rất nhiều! Đều đẹp!!
Bình luận nóng hổi Ba: Hôm nay tôi đang đi thăm Vườn Bách thảo, tình cờ xem được buổi quay phim của Dương Dương.

Cậu ấy bị treo trên tường mấy tiếng đồng hồ (không thể không chửi thề), nhưng Dương Dương đẹp trai quá, mọi người đến xem đều cảm kích.

hành động hạ cánh, tôi có thể làm lại!
“Còn vui vẻ khi bọn họ chiến tiện nghi của em mà em vẫn cởi đồ ở nơi công cộng hả?”
“…”
Giải Dương quay đầu lại nhìn thấy Cừu Hành trước đó vẫn đang nói chuyện điện thoại với Hà Quân trước đó, không biết lúc nào đã tiến lại gần cậu, nhìn vào màn hình điện thoại của cậu,
Cậu nói: “Nhìn lén màn hình điện thoại là sai rồi.”
“Nếu không phải tôi gọi em ba lần mà em không trả lời, thì em nghĩ tôi có muốn nhìn không?”
“…”
Cừu Hành hỏi, “Họ thu hút hơn tôi à?”
Giải Dương dứt khoát đặt điện thoại xuống, đến gần Cừu Hành, ôm mặt Cừu Hành và dựa vào người anh.
Cừu Hành phát ra một tiếng hừ lạnh tức giận từ cổ họng, nhưng không từ chối nụ hôn của Giải Dương, ngược lại còn đưa tay ra ôm Giải Dương rồi giành lấy thế chủ động.
…..
Mặc dù việc đã bị gây sốc cho Giải Dương và những người xung quanh cậu, nhưng nó không mang lại tất cả những điều tồi tệ.

Nhờ sự cố này, việc quảng bá album mới của Giải Dương đã đạt được hiệu quả tối đa hóa doanh thu của chương trình ngay khi bắt đầu.

Nhiều người qua đường bị thu hút bởi sự việc này đều biết rằng họ hiểu rằng Giải Dương sắp phát hành một album mới.
Nhưng câu nói xưa rất đúng, phúc biết đâu chính là mầm tai họa, điều lành sẽ đến, điều xấu sẽ không còn xa.
Ngày hôm sau Giải Dương rảnh không có việc gì, nghỉ ngơi ở nhà theo lệnh của Cừu Hành.

Vừa mới dời giường, mở điện thoại lên đã nhận được cuộc gọi từ Tần Thành.
“Gió lại đổi chiều, lần này là với tiết tấu nói rằng chuyện này là cậu tự biên tự diễn để quảng cáo cho album mới, mà ngày hôm qua ngươi sở dĩ có thể nhanh chóng kéo ra, là bởi vì sớm biết rằng sẽ có bình nước nén lại đây.”
Giải Dương mở rèm cửa để ánh nắng chiếu vào, hỏi “Còn những chuyện khác?”
“Làm thế nào cậu biết có những chuyện khác?”
“Đoán.”
Giọng điệu của Tần Thành hơi kinh khủng: “Quả thực còn có những người khác.

Việc ghi hình chương trình ngày hôm qua đều được thực hiện ở ngoài trời.

Nhiều người qua đường và người hâm mộ bắt gặp Bối Thành và Thẩm Ngạn đã đi khám bác sĩ.

Một tài khoản ẩn danh đã phá tin tức rằng ngày hôm qua cậu không quan tâm Thẩm Ngạn vừa mới khỏi bệnh, cố tình gây sức ép công việc quét dọn tường ngoài của toà nhà cao tầng để xây dựng hình tượng khắc phục và vượt qua được chứng sợ độ cao, hại Thẩm Ngạn vào bệnh viện.”
Giải quay người đi về phía phòng tắm và nói: “Đó chỉ là một sự cố thôi.”
Tần Thành tự trách mình: “Đáng lẽ tôi không nên nhận show này cho cậu, tưởng nhờ được.

ê-kíp giúp đỡ (Các Ngành Các Nghề) cũng không tệ.

Tham gia có thể củng cố mối liên hệ và tuyên truyền album mới, nhưng hiện tại lại thành như này.”

“Không trách anh, có người muốn hại tôi, anh ngăn được cái này nhưng không ngăn được cái sau.

Hai việc này đều quan hệ công chúng là được, đầu tiên là vụ cái chai, thứ hai là vụ sau khi chương trình phát sóng, khi bốc thăm cũng là bốc trước mặt mọi người, không có khả năng gian lận.”
“Tôi cũng thử nhờ người tìm, nhưng nếu vẫn không được người thì ——”
Giải Dương khẳng định: “Tuyệt đối sẽ bắt được nó, chúng ta chỉ cần chờ đợi thôi.

Cừu Hành bảo sẽ điều tra rồi, đối với việc này anh ấy còn tức hơn tôi nhiều.”

Đến chiều, Giải Dương nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, người ném chai đã đến đồn cảnh sát đầu thú.
Gã khai rằng gã không phải là anti fan của Giải Dương mà là gã nhận lệnh nhận tiền từ một người khác trên mạng thu tiền để chơi khăm Giải Dương.

Gã không nghĩ nó lại bạo lực như vậy, nghĩ rằng đó chẳng qua là một trò đùa.
Qua điều tra, công an xác định người ra đầu thú thật sự chính là người đã ném chai hôm qua, đồng thời cũng đến nơi gã sinh sống để tìm nguyên liệu làm nước có mùi hôi và nhiều dụng cụ “chơi khăm” khác.
Có dấu hiệu cho thấy kẻ ra đầu thú thực chất là một tay xã hội đen chuyên thu tiền cho cuộc “chơi khăm”.
Sau đó, cảnh sát phân tích cẩn thận hồ sơ trò chuyện của gã với người kia, sau khi phân loại, người thuê gã cũng đã bị tóm gọn.

Người thuê gã là một cô gái trẻ tuổi, có nghề nghiệp đàng hoàng, cô thú nhận đã “chơi khăm” Giải Dương nhưng lại không nói lý do.
Nhưng nếu gã không nói, thì Cừu Hành cũng điều tra ra.
Buổi chiều, Cừu Hành tan làm đúng giờ.

Sau khi vào cửa, trước tiên anh cẩn thận kiểm tra vết thương trên khuôn mặt và cánh tay của Giải Dương, thấy cậu đã hoàn toàn bình phục, vẻ mặt cũng tốt hơn một chút, sau đó nói: “Người chơi em là Phong Điển.”
Giải Dương lại ngạc nhiên: “Phong Điển?”
“Ừm”
Giải Dương quan sát biểu cảm của Cừu Hành, đưa tay lên nhéo mặt anh: “Tứ giận hửm?”
Cừu Hành nắm lấy tay Giải Dương, đột nhiên duỗi tay ra ôm Giải Dương vào lòng: “Xin lỗi, lần trước là do em giúp tôi xả giận, nên mới bị Phong Điển để mắt tới.”
Hoá ra không phải vì tức giận mà là đang tự trách.
Giải Dương ôm Cừu Hành và vỗ lưng anh: “Cũng không chắc là Phong Điển, người phụ nữ đó chỉ đang làm việc trong công ty của Phong Điển thôi.”
Cừu Hành khựng lại.
“Nhỡ đâu có người muốn anh ghét Phong Điển hơn thì sao?…có phát hiện ra Bối Thành có điều gì đáng nghi không?”
Cừu Hành từ từ bình tĩnh lại, buông Giải Dương ra, sờ vào đầu Giải Dương: “Tôi vẫn đang điều tra, nhưng có chút manh mối rồi, Có bóng dáng của tập đoàn Phong Hoa đằng sau.”
Giải Dương nhướng mày: “Trùng hợp vậy, cái gì cũng chĩa vào Phong gia, Phong Điển không ngốc đến như thế chứ? đã làm chuyện xấu mà không quét sạch đuôi, để lại nhược điểm cho anh tra ra?”
Cừu Hành không ngốc, anh mất bình tĩnh vì những chuyện liên quan đến Giải Dương trước đó.

Anh cau mày suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên chế nhạo: “Thật tuyệt khi dám dùng tôi làm con dao và dùng em làm mồi nhử.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi