ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Cố Gia Huy sững sờ, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lâm Bảo Châu đang đứng sau lưng, nhìn anh ta với dáng vẻ y như con thỏ con.
“Bảo Châu, sao em lại tới đây?” Cố Gia Huy lập tức đi qua, cầm chặt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh băng của cô ta, trong mắt hiện thêm vẻ đau lòng: “Còn mặc ít như vậy nữa, mau về đi.”
Ánh mắt Lâm Bảo Châu thoáng động, nhìn Cố Gia Huy rồi cất lời nói: “Em… Em vốn muốn đi tiễn anh, nhưng nhìn thấy xe của anh vẫn ở trong gara nên thấy hơi lo lắng, mới ra xem thử một chút…”
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều của Lâm Bảo Châu trước mặt, Cố Gia Huy thoáng thất thần.
Thật sự trông hơi giống Tô Thư Nghi thật, đặc biệt là khuôn mặt, tuy không cùng một mẹ sinh ra nhưng dù sao cũng là chị em ruột mà.
Chỉ có điều… so với Lâm Bảo Châu yếu đuối thì có lẽ Tô Thư Nghi càng quật cường hơn.
“Gia Huy?”
Lâm Bảo Châu nghi ngờ nhìn Cố Gia Huy đang thừ người ra đó, khẽ gọi.
Lúc này Cố Gia Huy mới hoàn hồn lại, vội vàng cởi áo khoác ra, khoác lên vai Lâm Bảo Châu: “Trời lạnh thế này, để anh đưa em về.”
Sau khi đưa Lâm Bảo Châu về nhà họ Lâm, Cố Gia Huy nhanh chóng chào tạm biệt.

Lâm Bảo Châu đứng ở cửa đưa mắt nhìn anh ta rời đi, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Tất cả những chuyện vừa rồi, thật ra cô ta đã nhìn thấy hết.
Từ lúc có người tới đón Tô Thư Nghi đến vẻ mặt ghen ghét sụp đổ của Cố Gia Huy, cô ta đều thấy hết tất cả.
Lâm Bảo Châu không kìm được mà siết chặt bàn tay nhỏ nhắn, đáy mắt hiện lên vẻ oán hận.

Tại sao!
Rõ ràng người phụ nữ kia đã phải bị loại rồi chứ, nhưng tại sao chị ta vẫn có ảnh hưởng lớn đến Gia Huy như vậy!
Lâm Bảo Châu cắn chặt bờ môi đỏ, vẻ mặt đầy oán độc.
Tô Thư Nghi, nếu chị đủ thông minh thì tốt nhất nên cách xa Gia Huy ra!
Còn nếu không, đến lúc đó thứ trong tay tôi chắc chắn sẽ khiến chị thân bại danh liệt!
...
Sau khi về đến nhà, Tô Thư Nghi tắm nước nóng, để tóc ướt đi ra ngoài, vừa ra liền nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đã tắm xong đang sấy tóc.
Thấy Tô Thư Nghi đi qua, Cố Mặc Ngôn tắt máy sấy đi, nói: “Đến đây sấy tóc đi.”
“Không cần đâu.” Tô Thư Nghi hơi lười: “Lát nữa tôi tự làm.”
Nói xong cô định đi giặt quần áo, nhưng lại bị Cố Mặc Ngôn bắt được cổ tay.
“Em bị cảm rồi, nếu không sấy tóc sẽ càng nặng hơn.”
Tuy Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn nhưng lực trên cổ tay lại rất lớn, hơi dùng sức một chút là Tô Thư Nghi đã bị kéo ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Xe lăn của Cố Mặc Ngôn dừng sau lưng cô, cầm lấy máy sấy tóc, bắt đầu sấy tóc cho Tô Thư Nghi.
Tô Thư Nghi ngời sượng cứng người trên ghế, cảm nhận làn gió nóng thổi qua trên đầu mình cùng với bàn tay to lớn của Cố Mặc Ngôn, thỉnh thoảng còn có tóc khẽ lướt qua má cô làm cô thấy hơi ngứa, không nhịn được mà “hắt xì” một cái.
“Cảm nặng hơn rồi à?” Cố Mặc Ngôn hơi nhíu mày: “Em lớn vậy rồi mà sao vẫn hệt như trẻ con thế, không biết chăm sóc cho bản thân gì cả.”
Tô Thư Nghi hơi sửng sốt.
Không biết đã bao lâu rồi không có ai nói với cô bằng giọng như vậy.
Có lẽ hôm nay đã phải chịu quá nhiều uất ức, Tô Thư Nghi cảm thấy mình không thể không chế được mà có chút đa sầu đa cảm.
Cô nhìn khuôn mặt đẹp trai sắc bén của Cố Mặc Ngôn trong gương, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô đột nhiên cất lời: “Cố Mặc Ngôn, tôi có thể hỏi anh một câu được không?”
“Em hỏi đi.”
“Nếu như… tôi nói là nếu như thôi, nếu như anh phát hiện ra tôi từng làm chuyện rất dơ bẩn.” Tô Thư Nghi cắn môi: “Anh có chán ghét tôi không?”
Bàn tay Cố Mặc Ngôn đang đặt trên tóc Tô Thư Nghi hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Tô Thư Nghi trong gương.
Sắc mặt của cô vẫn hơi tái nhợt, đôi mắt hệt như nai con lạc đường, trong sự bàng hoàng còn kèm theo vẻ không biết phải làm sao.
Tất nhiên Cố Mặc Ngôn biết “chuyện bẩn thỉu” cô nói là gì, anh đã điều tra sơ qua rồi, nhưng chưa bao giờ truy cứu đến cùng, càng chưa từng nghĩ có một ngày cô lại chủ động nhắc tới.
Có lẽ, như vậy cũng có nghĩa là lúc này ít nhiều gì cô cũng đã thẳng thắn với anh hơn một chút rồi phải không?.


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Nam Gia Hữu Ngọc
2.

Trùng Sinh Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh
3.

Công Chúa Đại Ân
4.

Thấy Sắc Nổi Lòng Tham
=====================================
Ý nghĩ này khiến Cố Mặc Ngôn cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn khá nhiều, anh cất lời: “Cho dù em đã từng trải qua chuyện gì thì bây giờ em đã là vợ của tôi, điều này là không thể thay đổi.”
Cho dù em đã từng trải qua chuyện gì thì bây giờ em đã là vợ của tôi.
Ngữ khí vẫn lạnh nhạt nhưng lại như thể nặng tựa ngàn cân, đè nặng vào lòng Tô Thư Nghi, tuy nặng trĩu nhưng lại rất ấm áp.
Lông mi cô khẽ run lên, cúi đầu, tới khi tiếp tục cất lời, trong giọng nói không thể nén được mà có chút nghẹn ngào: “Cảm ơn anh, Cố Mặc Ngôn.”

Cảm ơn anh đã cưới tôi lúc tôi tuyệt vọng nhất.
Cảm ơn anh đã tới cứu tôi lúc tôi cần anh nhất.
Cảm ơn anh đã cho tôi một ngôi nhà lúc tôi lẻ loi một mình.
Sau khi sấy tóc xong, Tô Thư Nghi đi ngủ, một ngày mệt nhọc khiến cô chỉ cần đặt đầu xuống gối đã ngủ thiếp đi rất nhanh.
Còn Cố Mặc Ngôn lại chỉ ngồi ở đầu giường nhìn dáng vẻ yên tĩnh lúc cô ngủ.
Chẳng biết tại sao, hôm nay khi ở biệt thự Duyệt Hải, khuôn mặt bàng hoàng bất lực của cô giống như một cái gai đâm thẳng vào lòng anh, làm anh thấy rất khí chịu.
Không biết là chuyện gì nữa.
Chẳng lẽ Tô Thư Nghi này không phải chỉ là một công cụ mà mình dùng để ứng phó với ông cụ thôi sao? Sao anh lại để ý cô như vậy?
Một cảm giác vô hình trong lòng lại khiến cho Cố Mặc Ngôn tâm phiền ý loạn.

Anh im lặng một lúc lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra gọi cho Dương Tùng Đức.
“Dương Tùng Đức, cậu giúp tôi điều tra về quá khứ của Tô Thư Nghi đi.” Giọng nói của anh trầm thấp, không nghe ra được cảm xúc gì: “Về mối tình đầu của cô ấy.

Lần này tôi muốn có tư liệu đầy đủ rõ ràng.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi