ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Hôm sau Tô Thư Nghi dậy sớm hơn nửa tiếng, mở laptop ra muốn soạn một tờ đơn xin từ chức.
Nói cô nhu nhược cũng được, mà nói cô trốn tránh cũng chẳng sao, tóm lại là cô không có cách nào làm việc dưới quyền của Cố Gia Huy được, nếu đã không chuyển bộ phận được thì từ chức là được chứ gì.
Cô còn chưa kịp in đơn từ chức thì lại đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện.
“Cô Tô phải không ạ? Chuyện là thế này, sáng hôm nay chúng tôi phát hiện sóng điện não của mẹ cô có biến động, hình như là có dấu hiệu sắp sửa tỉnh lại.”
“Cái gì?” Tô Thư Nghi cực kỳ vui mừng: “Thật vậy sao bác sĩ? Mẹ tôi thật sự có thể tỉnh lại ư?”
“Chỉ có thể nói là có khả năng thôi, cô Tô cũng đừng nên hy vọng quá nhiều.”
“Miễn sao có hy vọng là được rồi, bác sĩ, vậy mẹ tôi đành trông nhờ vào mọi người ạ.”
“Ừ, tất nhiên chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, có điều...” Giọng điệu của bác sĩ thêm chút do dự: “Do có dấu hiệu chuyển biến tốt cho nên sử dụng phương pháp trị liệu khác, bởi vậy nên chi phí...”
Tô Thư Nghi sững sờ, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra ngay, trả lời không hề do dự: “Tôi biết rồi, bác sĩ cứ yên tâm, mẹ tôi có bảo hiểm y tế nên phần lớn đã được hỗ trợ.

Số còn lại dù là bao nhiêu tiền thì tôi cũng sẽ trả đủ, cho nên làm phiền bác sĩ nhất định phải giúp mẹ tôi khoẻ lại.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Thư Nghi ngẩn ngơ nhìn đơn xin từ chức trên máy vi tính ở trước mắt, cuối cùng vẫn xoá đi.
Thời điểm quan trọng như thế này, đương nhiên cô không thể từ chức được.

Không nói đến việc bảo hiểm y tế, mà chỉ riêng khoảng thời gian một tháng không đi làm để kiếm việc làm mới thôi cũng sẽ làm cô không trả kịp viện phí cho mẹ.
Tô Thư Nghi đau đầu dọn dẹp đồ đạc rồi đi làm.

Cần đối mặt thì kiểu gì cũng phải đối mặt.
Hôm nay Cố Mặc Ngôn bận việc nên đi rất sớm, sau khi Tô Thư Nghi ăn cơm xong liền gọi xe đến văn phòng.
Gần đây tòa soạn của bọn họ nhận được một dự án hợp tác rất lớn, là hợp tác lâu dài với tòa soạn của thành phố Q, nghe nói Cố Gia Huy còn muốn tự mình đi tới thành phố Q để bàn bạc chuyện hợp đồng.
Biết vậy, Tô Thư Nghi chỉ thở phào nhẹ nhõm.
Cô chỉ ước gì Cố Gia Huy có thể đi công tác thôi, bớt gặp nhau được bao nhiêu thì hay bất nhiêu.
Nhưng cô vừa đến văn phòng, còn ngồi chưa được bao lâu thì chủ biên Tưởng Dung Châu đã vội vàng đi tới: “Tô Thư Nghi, cô còn cuộc phỏng vấn nào chưa hoàn thành không?”
Tô Thư Nghi hơi sửng sốt: “Không có.


“Tốt lắm, vậy cô tranh thủ thời gian chuẩn bị một chút nhé, buổi chiều cùng xuất phát đến thành phố Q với tổng biên tập.”
“Cái gì? “ Tô Thư Nghi đứng phắt lên: “Chị Tưởng, tôi là phóng viên chứ không phải là trợ lý riêng của tổng biên tập, sợ là không thích hợp đâu?”
Tưởng Dung Châu liếc nhìn Tô Thư Nghi.
Thật ra cô ta cũng không đoán ra lý do tại sao tổng biên tập lại chỉ đích danh kêu Tô Thư Nghi cùng đi công tác, nhưng cô ta là cấp dưới, cũng không tiện hỏi nhiều.
“Có gì đâu mà không thích hợp.” Tưởng Dung Châu không kiên nhẫn: “Vừa hay cô cũng không bận việc gì, đi theo thì có gì không ổn đâu?”
“Nhưng mà chị Tưởng...” Tô Thư Nghi sốt ruột, vừa định nói gì đó thì đã bị Tưởng Dung Châu cắt ngang luôn.
“Nếu cô có ý kiến thì đừng nói với tôi, tự mình tìm tổng biên tập nói chuyện đi.


Là tự anh ấy chỉ đích danh muốn cô đi.


Tưởng Dung Châu là một người thẳng tính nên lúc nói mấy câu này cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng lại không ngờ rằng lại khiến rất nhiều người chú ý.
Sắc mặt Tô Thư Nghi trắng bệch.
Cố Gia Huy chỉ đích danh tên của cô?
Vốn dĩ cô còn tưởng rằng nếu như Cố Gia Huy sắp kết hôn thì hẳn là phải buông tha cho cô rồi, nhưng bây giờ anh ta lại làm vậy?
Cô cắn môi, quay người đi đến phòng làm việc của Cố Gia Huy.
Đi đến cửa ra vào phòng làm việc của Cố Gia Huy, cô vừa định gõ cửa thì không ngờ cửa lại tự mở ra.
Thấy Tô Thư Nghi đứng ngoài cửa, ban đầu Cố Gia Huy hơi sững sờ, sau đó lập tức lạnh mặt: “Tô Thư Nghi, cô còn đứng ở đây làm gì? Chúng ta sắp lên đường ngay bây giờ rồi.”
Sắc mặt Tô Thư Nghi trắng bệch, nhưng vẫn ngẩng đầu đối diện thẳng với Cố Gia Huy: “Tổng biên tập Cố, tôi không muốn đến thành phố Q.”
Nhìn thấy sự từ chối rõ ràng trên mặt của Tô Thư Nghi, trong lòng Cố Gia Huy không kìm được lửa giận: “Đây là chuyện đã được quyết định rồi, không phải do cô muốn đồng ý hay không, nếu như cô không muốn đi thì có thể từ chức luôn!”
Tô Thư Nghi bỗng siết chặt tay.
Nếu như có thể thì đương nhiên cô cũng muốn từ chức, không cần phải nhẫn nhịn con người Cố Gia Huy này nữa.


Nhưng ngặt nỗi mẹ cô lại đang trong bệnh viện, còn cần tiền lương và bảo hiểm của cô.
Thấy Tô Thư Nghi không nói gì, Cố Gia Huy không khỏi cười khẩy: “Nếu như không nỡ từ chức thì lập tức đi chuẩn bị hành lý cho tôi, chuyến bay lúc ba giờ, nếu trễ thì cô cũng đừng làm việc nữa!”
Nói xong, anh ta xoay người đi thẳng.
Tô Thư Nghi biết là mình chẳng còn lựa chọn nào khác, đành phải gọi điện thoại cho má Trương.
Một tiếng sau, má Trương cầm hành lý của cô đi tới dưới sảnh của văn phòng.
“Má Trương, thật sự cảm ơn má, cũng tại tôi thật sự không có thời gian để trở về thu dọn.

“ Tô Thư Nghi nói cảm ơn.
“Mợ chủ khách sáo quá rồi.

“ Má Trương rất thích cô vợ mới cưới này của cậu chủ, dịu dàng hiểu chuyện, không hề kiêu ngạo ta đây: “Nhưng mà, chuyện đi công tác này cô đã nói với cậu chủ chưa?”
Tô Thư Nghi sững sờ.
Đúng rồi nhỉ, từ khi biết được tin phải đi công tác đến bây giờ, cô đã bị Cố Gia Huy làm cho tức quá mức nên quên chưa nói với Cố Mặc Ngôn một tiếng.
“Tôi sẽ nói với anh ấy.” Tô Thư Nghi gật đầu: “Chỉ có vài ngày, tôi sẽ về sớm thôi.”
Sau khi kéo rương hành lý quay lại văn phòng, Tô Thư Nghi gọi điện thoại cho Cố Mặc Ngôn nhưng anh lại không bắt máy.
Có lẽ là đang họp rồi.
Chuyện của cô cũng không phải là chuyện lớn gì nên Tô Thư Nghi bèn gửi một tin nhắn cho Cố Mặc Ngôn rồi sau đó xuất phát đến sân bay với Cố Gia Huy.
Tại tập đoàn Ngôn Diệu, văn phòng tổng giám đốc.
“Dự án kia của thành phố Q, thái độ của đối phương không đủ chân thành nên hủy thẳng đi.” Cố Mặc Ngôn đẩy xe lăn vào văn phòng, dặn dò Dương Tùng Đức đứng bên cạnh.

“Vâng thưa cậu Cố.” Dương Tùng Đức gật đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “À đúng rồi, lúc anh đang họp thì hình như mợ chủ có gọi điện thoại tới thì phải?”
“Tô Thư Nghi?” Cố Mặc Ngôn sững sờ.
Cô chủ động gọi điện thoại cho anh đúng là hiếm thấy, Cố Mặc Ngôn cầm điện thoại, lập tức nhìn thấy tin nhắn cô gửi cho mình.
“Tòa soạn yêu cầu tôi tạm thời phải đi công tác ở thành phố Q với tổng biên tập, mấy ngày tới tôi sẽ không có ở nhà.”
Chỉ một câu vô cùng đơn giản, cứ như đang hoàn thành nhiệm vụ vậy, Cố Mặc Ngôn không tránh được có hơi khó chịu.
Lúc này Dương Tùng Đức lại đột nhiên nhớ tới điều gì đó, đưa một xấp tài liệu trong tay cho Cố Mặc Ngôn: “Đúng rồi cậu Cố, chuyện anh kêu tôi điều tra mợ chủ đã có kết quả rồi.”
Cố Mặc Ngôn nhận xấp tài liệu kia, mở ra, nhưng khi vừa nhìn đến tờ thứ nhất thì cơ thể của anh bỗng dưng cứng đờ, đôi mắt tối lại.
Thấy Cố Mặc Ngôn phản ứng như vậy, trong lòng Dương Tùng Đức đang đứng bên cạnh cũng nổi lên vài phần tò mò, không nhịn được mà ghé đầu qua nhìn thử.
Nhưng vừa nhìn một cái là cậu ta đã sợ tới mức lập tức che miệng lại.
Bộp!
Cố Mặc Ngôn khép tài liệu lại thật mạnh, sắc mặt đã lạnh như băng: “Chuẩn bị xe, đến sân bay.

“.

Truyện Ngược
“Dạ...? Dương Tùng Đức không kịp phản ứng: “Đến sân bay làm gì vậy ạ?”
“Tới thành phố Q.”
Cố Mặc Ngôn đã tự di chuyển xe lăn luôn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi