ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 397

Lâm Bảo Châu khiếp sợ đến mức khó thở, tay cầm chuột run rẩy không ngừng.

Là ai? Ai đã làm việc này? Ngoài Cố Gia Huy thì còn ai biết rõ chuyện này như thế?

Lâm Bảo Châu có thể khẳng định rằng không phải do Cố Gia Huy làm. Kể từ khi biết cô ta mang thai, rõ ràng Cố Gia Huy đã dịu dàng với cô ta hơn nhiều, dù không gặp nhau mồi ngày nhưng cũng sẽ gọi điện hỏi thăm. Anh ta không cần phải làm như vậy.

Hơn nữa, vì sợ sẽ có người điều tra chuyện hai năm trước, Cố Gia Huy đã tiêu huỷ rất nhiều chứng cứ và manh mối giúp Lâm Bảo Châu.

Lâm Bảo Châu cố bình tĩnh lại, tiếp tục đọc các tin tức trên mạng.

Tất cả mọi người trên Zalo, Facebook đều đang mắng cô ta và người của nhà họ Lâm.

[Tô Thư Nghỉ thật đáng thương, bị em gái mình hại thê thảm… Lâm Bảo Châu đúng là một con quỷ, đồ đàn bà ghen tuông! Nhìn ảnh kìa, cô ta xấu chết đi mất!] [Người nhà họ Lâm làm nhiều việc ác quá vậy, bắt nạt người mẹ thì thôi đi, còn hãm hại cả con gái bà ấy nữa chứ, thật đáng giận!] [Đồ đàn bà độc ác, không bằng lợn chó, hại chị gái mình sẽ bị trời phạt, không được chết tử tết] [Lâm Bảo Châu không được chết tử tết Lâm Bảo Châu sẽ bị sét đánh chết!] [Người nhà họ Lâm đều ác độc như thế, có lẽ công ty của họ cũng không đáng tin đâu, mau rút đil] Trái tim Lâm Bảo Châu đập loạn xạ, cô ta cảm thấy như tận thế sắp đến, làm sao cô †a dám gặp người khác, làm sao ra ngoài được nữa đây!

Trên báo nói rằng ngay sau khi tin tức được tung lên sáng nay, cổ phiếu của doanh nghiệp Lâm Thị giảm mạnh, có xu thế sụp đổi Cổ phiếu giảm mạnh khiến công việc kinh doanh của nhà họ Lâm chịu thiệt hại nặng nề, rất nhiêu khách hàng đơn phương chấm dứt hợp tác, công ty nhà họ Lâm đối mặt với nguy cơ phá sản nghiêm trọng.

Lâm Bảo Châu vô cùng lo sợ, toàn thân run rẩy, nhà họ Lâm sắp xong đời rồi ư? Cô ta bất cẩn trượt xuống khỏi ghế.

Khương Dĩ Mai thấy mà đau lòng, vội vàng đỡ Lâm Bảo Châu dậy.

“Mẹ, mẹ ơi, cứu con, cứu con với!” Lâm Bảo Châu túm chặt lấy quần áo Khương Dĩ Mai, con ngươi trợn trừng lên, trông như một con cá chết.

“Con không muốn chết, con không muốn chết… Anh ta, anh ta sẽ không bỏ qua cho con đâu! Mẹ, con sắp xong đời rồi, con sắp xong đời rồi!”

“Ai, con nói ai? Ai sẽ không bỏ qua cho con?” Khương Dĩ Mai vẫn chưa biết gì.

“Cố Mặc Ngôn! Cố Mặc Ngôn đấy ạ! Anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho con!” Lâm Bảo Châu hét lên.

Lâm Bảo Châu đã dần hiểu ra, dù tin tức này không phải do Cố Mặc Ngôn nhờ truyên thông đăng tải thì anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta vì những tin tức này.

Những lời uy hiếp của Cố Mặc Ngôn vẫn còn văng vắng bên tai Lâm Bảo Châu, cô †a thường xuyên tỉnh dậy từ cơn ác mộng vào ban đêm, không ngờ sáng nay nó đã biến thành sự thật.

Nhắc tới Cố Mặc Ngôn, Khương Dĩ Mai cũng bắt đầu sợ hãi. Cố Mặc Ngôn không gì không làm được kia, nếu muốn ra tay với bà ta và con gái bà ta thì chỉ dễ dàng như bóp ch3t một con kiến!

Khương Dĩ Mai gào khóc: “Con gái của tôi ơi, con đã gây ra tội nghiệp gì thế này! Con đừng sợ, có mẹ ở đây rồi! Hai mẹ con hồ ly tỉnh đó sẽ không được yên đâu, bọn chúng đều phải xuống địa ngục!”

Tiếng bước chân dồn dập vọng lại từ ngoài cầu thang, Lâm Kim Minh lên đầu đi đến phòng của con gái Lâm Bảo Châu, chưa vào cửa đã nghe thấy lời nguyền rủa của Khương Dĩ Mai dành cho mẹ con Tô Thư Nghi vừa rồi.

Ông ta càng tức giận hơn!

Vừa bước vào Lâm Kim Minh đã măng thẳng vào mặt hai mẹ con cô †a.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi