ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 398

“Con khốn này!” Lâm Kim Minh quát Khương Dĩ Mai: “Tao đã nghe thấy hết những lời chúng mày vừa nói rồi! Nếu không phải do chúng mày ghét mẹ con cô ta, tìm mọi cách làm khó dễ và sỉ nhục họ thì nhà họ Lâm chúng ta có thể thành ra thế này được à? Đến giờ vẫn chưa biết dừng lại, còn ở đây la lối om sòm, chúng mày chán sống thật rồi!”

Lâm Kim Minh nhìn sang Lâm Bảo Châu, tiếp tục mắng: “Đồ súc sinh! Mày dám hãm hại chị mày, lòng dạ mày ác độc quá đấy!

Tô Thư Nghĩ là chị của mày cơ mài”

Thấy Lâm Kim Minh nổi giận với Lâm Bảo Châu vì Tô Thư Nghị, trong lòng Khương Dĩ Mai như có một ngọn núi lửa, ngọn lửa giận nóng rực có thể thiêu chết người lập tức phun trào!

Khương Dĩ Mai hét với Lâm Kim Minh: “Ông đừng mắng chúng tôi, nếu năm đó ông không chạm vào Tô Ninh Kiều thì làm sao đến nỗi có đứa con hoang Tô Thư Nghi này? Giờ thì nó đắc ý rồi, hại em gái mình mất hết danh dự, hại công ty nhà họ Lâm sắp phá sản, nó mới là kẻ gây rối, là mối tai ương! Bảo Châu nhà chúng ta chỉ không ưa nó, muốn dạy cho nó một bài học thôi, ông có cần phải chuyện bé xé ra to như thế không?”

Lâm Bảo Châu ở bên cạnh cũng khóc sướt mướt.

Khương Dĩ Mai tiếp tục mắng Lâm Kim Minh xối xả, nước miếng văng tứ tung: “Giờ Bảo Châu đang mang thai, con bé vì cái nhà này nên mới theo Cố Gia Huy, hai đứa nó cũng sắp kết hôn rồi. Còn đứa con gái ngoan Tô Thư Nghỉ của ông thì sao, nó đã làm được những gì? Kết hôn với Cố Mặc Ngôn, kết quả lại làm cho nhà họ Lâm gà bay chó sủa, ông đấy, ông phải đi tìm nó, bắt nó quỳ xuống xin tha mới đúng!”

Lâm Kim Minh bị Khương Dĩ Mai lăng mạ, lại nhìn sang Lâm Bảo Châu đang thần thờ, nỗi oán hận trong lòng không thể trút ra ngoài, thế là ông ta bắt đầu trách bản thân mình.

Nếu lúc trước ông ta không hồ đồ thì sao có thể dính dáng với những người phụ nữ này…

Khi cả gia đình Lâm Kim Minh đang ngồi trong phòng không biết làm sao thì chợt nghe thấy một tiếng ‘rầm’, một nhóm người áo đen cao lớn xông vào!

Người giúp việc nhà họ Lâm hét lên ngăn cản họ nhưng lại bị họ dồn vào góc tường.

Họ gặng hỏi người giúp việc Lâm Bảo Châu đang ở đâu, bà ta sợ đến mức vội vàng chỉ lên phòng ngủ trên tầng hai.

Sau đó, nhóm người này xông vào cưỡng chế bắt Lâm Bảo Châu đi.

Lâm Kim Minh và Khương Dĩ Mai bị họ đẩy sang một bên, không kìm được sợ hãi, la hét muốn phản kháng, nhưng đối phương rất mạnh, kiểu người ăn ngon mặc đẹp như họ sao có thể là đối thủ, Lâm Bảo Châu lập tức bị lôi đi.

Ở nơi khác, Tô Thư Nghỉ vừa mới thức dậy.

Tối qua cô ngủ rất say, vừa dậy cô đã cảm thấy người mình tràn đầy năng lượng, quên hết mọi lo âu ngày hôm qua.

Cố Mặc Ngôn đang đợi ở phòng ăn, Tô Thư Nghỉ bước tới ngồi xuống với nụ cười mỉm trên môi.

Cố Mặc Ngôn nói: “Có vẻ em đã bình thường trở lại rồi.”

Tô Thư Nghi uống một hớp sữa đậu nành rồi đáp: ‘Ừm, em nạp máu sống lại rồi! Em không quan tâm người khác nói gì, chỉ cần anh tin em là được.”

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi, khoé miệng cũng hơi cong lên: “Anh đã giúp em xin nghỉ ở toà soạn, anh muốn đưa em đến một nơi khác.”

Tô Thư Nghỉ khó hiểu, là nơi nào mà lại khiến Cố Mặc Ngôn coi trọng như vậy?

Lẽ nào lại là họp báo hay khai mạc gì đó?

Đang lúc tin đồn lan truyền rộng rãi này có ổn không? Cô không muốn gây thêm rắc rối cho anh nên không muốn đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi