ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 464

Khi biết cô nhóc kia chính là Lâm Bảo Châu, không phải Cố Mặc Ngôn chưa từng thất vọng.

Sao anh có thể ngờ được cô gái mình đau khổ tìm kiếm, đến giờ lại biến thành dáng vẻ khiến mình chán ghét như vậy.

“Cố Mặc Ngôn?”

Đang lúc anh miên man suy nghĩ, chợt nghe được giọng Tô Thư Nghi vang lên sau lưng.

Anh quay đầu, thấy Tô Thư Nghi vừa tắm rửa xong đi ra.

Nhìn gò má đỏ bừng của cô, bao nhiêu phiền muộn trong lòng anh chợt tan biến hết.

Anh cười rộ lên, cất đi mọi suy nghĩ miên man.

Lâm Bảo Châu như thế nào thì có liền quan gì đến anh đâu.

Bây giờ anh đã không cần một ảo ảnh từ mười năm trước để thoát khỏi ác mộng nữa rồi. Bởi vì anh đã có người quan trọng hơn.

Hôm sau, cuối tuần.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cố Mặc Ngôn có cuộc họp nên không ở nhà, Tô Thư Nghỉ nghĩ hôm nay là ngày nghỉ, chuẩn bị đi thăm Tô Ninh Kiều.

Nhưng khi cô xách túi lớn túi nhỏ thuốc bổ và hoa quả đi vào căn hộ nhỏ của bà thì gặp phải một người không tưởng được.

Thấy người này, mặt Tô Thư Nghi lập tức lạnh xuống, đặc biệt là khi thấy Tô Ninh Kiều khó chịu đứng bên cạnh, cô càng không nhịn được cơn giận.

“Ông tới đây làm gì?”

Là Lâm Kim Minh.

Nhìn thấy Tô Thư Nghi, Lâm Kim Minh nở nụ cười hòa nhã: “Thư Nghi, con đến rồi à.”

“Ông đến đây làm gì!?” Giọng điệu Tô Thư Nghi không vui chút nào: ‘Ai cho ông đến đây?”

“Thôi mà, con đừng giận, đừng giận, ảnh hưởng đến thai nhi sẽ không tốt đâu.”

Lâm Kim Minh kéo tay Tô Thư Nghi ngồi xuống, lựa lời khuyên bảo.

“Ông biết rồi sao?” Vẻ mặt Tô Thư Nghi rất lạnh lùng, trước giờ cô không thích phí lời với loại người ‘không mấy quan trọng” với cô như Lâm Kim Minh.

Trong mắt cô, ngoại trừ việc Lâm Kim Minh cưỡng hiếp Tô Ninh Kiều và cô có cùng huyết thống với ông ta ra, Lâm Kim Minh không khác người xa lạ là bao.

“Đúng vậy, đúng vậy.’ Lâm Kim Minh rót trà cho Tô Thư Nghỉ: ‘Chuyện vui như thế mà con không báo với ba. Sao ba lại không biết được chứ!”

“Ồ, rồi sao?” Tô Thư Nghi không muốn nói nhiều với ông ta: ‘Ông đã nói xong chưa?

Không còn việc gì nữa thì ông về đi.”

“Thư Nghị, có ai nói chuyện với ba mình như con không?” Sắc mặt Lâm Kim Minh có đôi chút bực bội.

Nhưng nghĩ lại, Lâm Kim Minh vẫn kiêng dè Cố Mặc Ngôn đang làm hậu thuần cho.

Tô Thư Nghị, thấy không thể quá gay gắt với cô nên ông ta đành nhẹ nhàng nói: ‘Ây da, Thư Nghi à, tại ba nóng nảy quá, làm con sợ rồi.”

Nhìn Lâm Kim Minh lật mặt như lật bánh tráng, Tô Thư:Nghi chỉ cảm thấy lòng nguội lạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi