ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 465

“Khụ khụ.”

Lâm Kim Minh hăng giọng rồi nói: ‘Là thế này. Khương Dĩ Mai không có ở đây, ba nghĩ mẹ con cũng khỏe lên nhiều rồi nên _ muốn muốn đón mẹ con về nhà mình chăm sóc, Cố Mặc Ngôn cũng đỡ tốn tiền mời giúp việc. Dù sao thì người nhà chăm sóc lúc nào cũng cẩn thận chu đáo hơn mà, Thư Nghi, con thấy có đúng không?”

“Không cần đâu.” Tô Thư Nghi chẳng buồn suy nghĩ mà từ chối ngay “lòng tốt” của Lâm Kim Minh, ai mà biết ông ta có ý đồ gì. ‘Mẹ ở đây rất ổn, không cần ông lo lắng.

Có thời gian rảnh thế này thì ông nên lo mà chăm sóc chu đáo cho Lâm Bảo Châu đi.

Dù gì trong mắt các mấy người tôi cũng không đáng một xu, còn cô ta là báu vật.”

“Thư Nghỉ, con ăn nói kiểu gì thế!” Lâm Kim Minh không ngờ Tô Thư Nghi lại dễ dàng từ chối lòng tốt của mình như vậy, lời thuyết phục ông ta mất rất lâu để chuẩn bị trong phút chốc cũng tan thành mây khói.

Tô Thư Nghi hỏi ngược lại Lâm Kim Minh: “Nhắc mới nhớ, ông không lo Khương Dĩ Mai sống chết ra sao à? Bà ta đang ở nước ngoài chịu khổ đấy.”

Lâm Kim Minh ngoảnh đầu lại, tỏ ý coi thường: “Nào giờ ba có ưa gì Khương Dĩ Mai đâu, Thư Nghi, con biết đấy, người ba yêu là mẹ con. Ngày xưa ba đến với Khương Dĩ Mai chỉ vì thế lực nhà Khương Dĩ Mai thôi, bây giờ nhà bà ta tiêu rồi, ba cũng không cần phải lệ thuộc vào họ nữa.

Ba muốn ở bên cạnh mẹ con.”

Tô Ninh Kiều đứng bên nghe thấy vậy thì cực kỳ ớn lạnh, nhìn Lâm Kim Minh bằng ánh mắt khó tin.

Tô Thư Nghi biết Lâm Kim Minh là người vô cảm, nhưng không ngờ ông ta lại vô cảm đến mức đó.

Cô chỉ ước gì có thể rút cạn máu mình, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với con người này.

“Ông đúng là vô tình” Cô mỉa mai.

Lâm Kim Minh lấy làm bình thường: ‘Sao thế, chẳng lẽ tôi thế này mà còn chưa vừa lòng mấy người à? Mày dám chửi tao, đồ mất dạy!”

“Ông đi ngay cho khuất mắt tôi!” Tô Thư Nghi chỉ về phía cửa, lười nói nhiều.

Lâm Kim Minh cũng nổi giận: “Tô Thư Nghị, mày có ghét tao đi chăng nữa thì tao vân là ba mày.”

“Tôi không quan tâm ông có phải ba tôi hay không, tôi và mẹ không muốn nhìn thấy mặt ông nữa, ông đi đi!” Giọng Tô Thư Nghỉ có hơi mất bình tĩnh.

Lâm Kim Minh e dè Cố Mặc Ngôn nên không muốn gây hấn trực tiếp với Tô Thư Nghi, chỉ đành hậm hực bỏ đi.

Nhìn bóng lưng Lâm Kim Minh rời đi, Tô Thư Nghi căm hận con người nhu nhược và hèn hạ như ông ta, lòng chua xót nhớ tới mình ngày còn nhỏ.

Nghĩ đến hồi đó Lâm Kim Minh biết Khương Dĩ Mai chèn ép mình mà cũng không dám nổi nóng với bà ta.

Ông ta cứ trơ mắt đứng nhìn, không cần biết đúng sai, thậm chí còn hùa với Khương Dĩ Mai đánh chửi mình nữa.

Nếu như không gặp Cố Mặc Ngôn thì có lẽ đến bây giờ cô và mẹ vẫn bị họ bắt nạt, sống một cuộc sống không ngóc đầu lên được.

Tô Ninh Kiều đứng bên nhìn thấy cảnh này cũng lắng lặng rơi nước mắt.

Tô Thư Nghỉ an ủi mẹ mất một lúc lâu, dỗ bà ngủ xong mới đi về.

Tô Thư Nghỉ về đến nhà mà Gố Mặc Ngôn vân chưa về.

Cô nhìn thấy tin nhắn Cố Mặc Ngôn báo tối nay tăng ca nên ăn đại thứ gì đó rồi lên giường năm nhăn tin Zalo với cô bạn thân Trương Bội.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi