ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 600

“Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Trình Thu Uyển thuyết phục Cố Thành Vũ: “Hơn nữa tôi cũng có lấy cái mạng của Tô Thư Nghi thật đâu, tôi chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học, dám tranh giành với tôi thì phải trả một cái giá thật đắt.”

“Thật à?” Cố Thành Vũ cũng đã thấy dáng vẻ bất chấp tất cả của Trình Thu Uyển năm đó nên bây giờ cũng không dám tin tưởng lời nói của cô ta.

“Tất nhiên là thật rồi, tôi chỉ muốn lấy là những thứ thuộc về mình thôi, nếu gây ra mạng người chỉ dân cảnh sát đến thôi, đến lúc đó tôi cũng đâu có lợi gì?”

Cố Thành Vũ nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Trình Thu Uyển, lại nghĩ đến chuyện tập đoàn Ngôn Diệu chèn ép công ty gần đây, Cố Thành Vũ gật đầu rồi hỏi: “Vậy cô muốn tôi làm gì?”

Thấy Cố Thành Vũ đã đồng ý, Trình Thu Uyển cười đắc ý.

“Như vậy, anh chỉ cần… Trình Thu Uyển nhỏ giọng nói bên tai Cố Thành Vũ, một kế hoạch nhằm vào Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi đang được hình thành.

Mấy ngày gần đây quan hệ giữa Tô Thư Nghỉ và Cố Mặc Ngôn đã hòa hoãn đi rất nhiều, không khó xử giống như lúc trước nữa. Nhưng Tô Thư Nghỉ cứ nghĩ đến chuyện hai người sẽ làm việc cùng nhau thì vấn cảm thấy không được thoải mái lắm, lúc ở cùng Cố Mặc Ngôn luôn cảm thấy giữa họ có một tầng ngăn cách và không còn thân mật như trước nữa.

Tô Thư Nghi tự an ủi mình, chỉ cần làm xong công việc với Cố Mặc Ngôn là được rồi, cô vân cố gắng để bản thân trở lại cuộc sống trước kia.

Hôm nay Tô Thư Nghi vẫn đến ga tàu điện ngầm đợi tàu sau khi tan làm như thường lệ, bỗng nhiên cô nhận được tin nhắn của Dương Tùng Đức nói Cố Mặc Ngôn có việc tìm cô, bảo cô đứng đợi ở ngõ cạnh ga tàu điện ngầm anh ta sẽ đến đón cô ngay.

Nhìn thấy tin nhắn này Tô Thư Nghi cảm thấy hơi lạ, bình thường Dương Tùng Đức ít khi gửi tin nhắn mà toàn gọi điện thẳng cho cô. Hơn nữa sáng nay cô ăn cơm với Cố Mặc Ngôn không thấy anh muốn nói chuyện gì với cô.

Cô nhìn lại tin nhắn một lần nữa, sau khi xác nhận đó đúng là số điện thoại của Dương Tùng Đức, Tô Thư Nghi cũng không suy nghĩ thêm mà xoay người đi đến đầu ngõ, chắc là Cố Mặc Ngôn chợt nhớ ra có chuyện muốn nói với cô.

Sau khi đến đầu ngõ, Tô Thư Nghỉ lại cũng không thấy xe của Dương Tùng Đức, cô kiên nhãn chờ khoảng mười lăm phút mà Dương Tùng Đức vẫn chưa xuất hiện. Tô Thư Nghỉ cảm thấy có gì đó sai sai, cô định lấy điện thoại gọi Cố Mặc Ngôn để hỏi thử.

Tô Thư Nghỉ vừa mở túi định lấy điện thoại thì có người bịt chặt mũi miệng cô từ đăng Sau, một mùi hương kì lạ xông tới, Tô Thư Nghi mệt mỏi nhắm mắt lại sau đó mất ý thức.

Sau khi Tô Thư Nghi ngất xỉu, hai người áo đen bịt mặt lập tức đưa cô lên trên một chiếc xe sau đó nhanh chóng rời khỏi đầu ngõ.

Lúc Tô Thư Nghi tỉnh lại thì cảm thấy cảnh tượng này quen quen, lần trước lúc cô bị Lâm Bảo Châu bắt cóc cũng giống như vậy. Lần trước tỉnh lại cô chỉ cảm thấy đau đầu thôi, nhưng lần này cô cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người chẳng còn sức.

Chẳng lẽ cô lại bị bắt cóc? Đây là ý nghĩ đầu tiên của Tô Thư Nghi sau khi tỉnh lại, cô thử cử động quả nhiên chân tay đã bị trói lại.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tô Thư Nghỉ thâm mắng xui xẻo, cô giấy dụa muốn đứng dậy để xem mình đang ở chỗ nào.

Tô Thư Nghi vật lộn mãi mới ngồi dậy được, cô phát hiện ra mình đang ở trong một kho hàng cũ nát, chắc là nó đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi.

Cô không rảnh để suy nghĩ quá nhiều, cô dùng hết sức cọ hai tay cố gắng nới lỏng dây thừng ra một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi