Dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng phải cố gắng hết sức để tìm Annie.
Đứng bên bìa rừng, Ngọc Linh bật đèn pin lên, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, thỉnh thoảng có vài cử động nhẹ của sự vật xung quanh cũng đủ khiến cô sợ hãi.
Càng đi vào sâu trong rừng, cô càng hồn bay phách lạc, Ngọc Linh cảm thấy lo lắng trong lòng, bước đi cũng chậm lại, cô đang cân nhắc có nên rời đi đến nơi khác tìm hay không thì nghe thấy một tiếng kêu cứu yếu ớt: “Cứu! Có ai không, giúp tôi với!”
Ngọc Linh lắng nghe một chút, phát hiện ra giọng nói quen thuộc, hơi thở của cô trở nên gấp gáp, cô nhanh chóng chạy đến chỗ tiếng động phát ra.
Cách đó không xa, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào cô gái mặc áo trắng, cô ấy đang nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, quay lưng lại với Ngọc Linh, dường như đang phải đối mặt với một điều gì đó khủng khiếp, không ngừng sợ hãi lùi về phía sau, cho đến khi lưng cô gái nặng nề ngã vào thân cây, không còn nơi nào.
để đi, Ngọc Linh mới có thể nhìn thấy cô gái đó chính là Annie, hơn nữa còn có một con rắn đang tiến về phía cô ấy!
Từ hoa văn trên người của nó có thể xác định con rắn này là rắn độc!
Lúc này, Annie đã rối như tơ vò, cô quên mất phải chuyến hướng để tiếp tục chạy trốn, cô ngồi đó bất lực kêu lên: “Đừng… đừng qua, tránh ra!”
Con rằn không sợ cô, hết lần này tới lần khác phun ra cái lưỡi của nó, như là đang cố ý khiêu khích!
Ngọc Linh trở nên rất lo lắng, nếu không đi cứu Annie thì với tình trạng niện tại của cô ấy chắc chẳn sẽ bị rắn căn.
Nhưng tình huống bây giờ lại quá nguy hiểm!
‘Thấy rằng mình sẽ không gặp trở ngại gì, con rắn không ở trạng thái đứng im quan sát nữa mà uổn éo cơ thể tiến dần về phía Annie…
Nó càng đến gần, Annie càng sợ hãi, tiếng khóc của Annie cũng ngày càng đáng thương hơn!
Thấy nguy hiểm đã cận kê Annie, Ngọc Linh không còn thời gian để nghĩ ngợi gì nữa, bèn cầm cây gậy bên hông đập con rắn!
Lúc này, Annie cũng nhìn rõ người đột nhiên xuất hiện cứu mình, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi ngạc nhiên hỏi: “Lâm… Lâm Ngọc Linh, sao cô lại ở đây? Làm sao cô tìm được tôi?”
Con rắn vô cùng tinh ranh, cây gậy trong tay Lâm Ngọc Linh đập xuống nhiều lần mà nó lại có thể nhanh chóng chạy trốn.
Lúc này, điều duy nhất mà Lâm Ngọc Linh có thể làm là đuổi nó ra xa hơn một chút, cô quay lại và nói: “Đây không phải là lúc để hỏi những điều này.
Nếu cậu muốn xuống núi an toàn, thì nên rời đi ngay bây giời”
“Thế còn cô?”
“Đừng lo lăng cho tớ, tớ mạnh mẽ hơn cậu nhiều.
Cậu có thể ra ngoài tìm những người khác đến cứu tớ” Ngọc Linh lại ra lệnh, lần này giọng cô đầy kiên định.
Bởi vì thể lực của cô đang hao mòn nhanh chóng, sau một lúc nữa, cô không thể đảm bảo rằng họ sẽ an toàn.
“Đồ ngốc!” Đôi mắt Annie đỏ bừng, lộ ra vẻ ăn năn, chốc lát, cô mới nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, chân của tôi… đã vô tình bị treo khi đang xuống dốc”
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Đôi mắt của Ngọc Linh mở to vì kinh ngạc, lòng cô nặng nề mà chùng xuống.
Cô cũng không nói bất cứ lời trách mắng gì, nước mắt của Annie lại trào ra khiến cô cảm thấy bất lực.
Khóc có thể giải quyết được chuyện gì?
Nó không những không thể giải quyết vấn đề mà còn lãng phí năng lượng.
Bất đắc dĩ, Ngọc Linh chỉ có thể đi đến bên cạnh cô vươn tay kéo cô đứng dậy, bình Tĩnh nói: “Đi theo tớ, tớ sẽ đưa cậu đến nơi an toàn trước.
”
Thấy rằng mình vẫn còn được cứu, Annie cũng biết điều mà thu lại nước mắt của mình và ngoan ngoãn hợp tác với cô.
Họ vừa đứng lên khỏi mặt đất, Annie vô ý đưa mắt nhìn về phía trước, sau đó cả người như đông cứng lại, hai má tái nhợt không còn chút máu.