ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Rắn.

..

Có rất nhiều rắn!” Cô ấy run rẩy, khẽ thì thào một câu.
Lâm Ngọc Linh nhìn theo ánh mắt của cô ấy, suýt chút nữa ngưng thở luôn rồi.


Con rắn bao vây Annie trước đó phỏng chừng đã bị Lâm Ngọc Linh chọc giận, không biết dùng cách gì lại gọi được một đám đồng bọn tới đây, đại khái có khoảng bảy tám con đang cùng nhau thè ra đầu lưỡi ghê rợn bò dần về phía các cô.
Lần này ngay cả Lâm Ngọc Linh cũng bị dọa tới mức ứa ra mồ hôi lạnh, nếu bị mấy con rằn độc này căn trúng, dù chỉ một nhát thôi thì mạng hai người họ cũng sẽ không còn!
“Làm sao bây giờ? Lâm Ngọc Linh, chúng ta không đánh lại nhiều rắn như vậy được, chẳng lẽ hôm nay hai chúng ta nhất định sẽ chết ở chỗ này sao?” Annie rơi vào hoảng loạn, cô ấy kéo tay Lâm Ngọc Linh không ngừng cầu xin cô mau nghĩ cách.
Lâm Ngọc Linh nhìn đám rắn càng ngày càng gần, lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi.
Nhưng hiện tại cô không thể hoảng loạn theo Annie được, nếu không thì hai người các cô sẽ không còn một chút hy vọng nào.
“Đánh không lại cũng phải đánh!” Cô cao , khí thế quanh người theo tiếng hô cũng trở nên giọng hét to, trong mắt tràn ngập tức giận mạnh mẽ hơn.

Cô giật bàn tay đang bị Annie ầm gậy xông lên chiến đấu với đám rắn như một chiến sĩ ra trận.
Nhưng là cô có thể dọa một hai con chứ không cách nào ngăn cản một đám được.

Chỉ chốc lát sau đám rần kia đã khôn lên, chúng tách nhau ra thành một vòng tròn bao vây Lâm Ngọc Linh ở trong.
Cơ thể Lâm Ngọc Linh run rẩy không ngừng, lồng ngực phập phồng lên xuống theo hơi thở dồn dập, cô có thể cảm nhận rõ ràng hai cánh tay mình đã không còn tí sức nào.
Cả đàn rắn uốn éo cơ thể như đang chúc mừng, tiếng khóc của Annie ngày càng lớn, ngày càng thảm thiết, bầu trời cũng không nhìn thấy chút ánh trăng nào, bóng tối âm u bao trùm khiến Lâm Ngọc Linh có cảm giác như đang rảo bước trên con đường dẫn đến âm phủ vậy!

Sau đó, toàn bộ suy nghĩ trong óc cô chỉ còn lại một điều duy nhất đó là Chu Hoàng Anh, nếu anh ấy ở đây thì tốt rồi…
Trong lúc cô chìm vào suy tư, bên trái của cô có một con rắn đang nhào thẳng về phía cô, tốc độ của nó nhanh đến nỗi dù Lâm Ngọc.
Linh có muốn trốn cũng vô dụng!
Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên lóe lên một tia sáng sắc lạnh, chỉ trong nháy mắt con rắn kia đã bị chém thành hai nửa!
Máu tung tóe khắp nơi!
Thất lưng Lâm Ngọc Linh bỗng bị một lực mạnh vừa phải ôm lấy bế cô lên đúng lúc đêt tránh khỏi máu văng dính vào người.
Tự nhiên lại bị người ôm lấy xoay một vòng, cô không kiềm được ngước mắt nhìn người đó, người cứu cô đúng là người đàn ông đeo kính râm hôm nay cô thấy ở bờ suối, người mà cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Anh không nói lời nào, chỉ lộ ra cái cằm tinh xảo, đôi môi mỏng lúc này lại toát lên sự tàn nhẫn khôn cùng.
Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây…
Còn chưa kịp mở miệng hỏi, người đàn ông đó đã vung tay chém lia lịa, chặt khúc toàn bộ mấy con rắn còn lại.
Anh tựa như đã được huấn luyện chuyên nghiệp trong thời gian dài, động tác nhanh đến độ Lâm Ngọc Linh không thể thấy được.
Toàn bộ đám rắn rơi xuống đất, chết ngay tại chỗ, tiếng thở của Lâm Ngọc Linh vẫn còn rất gấp gáp, nhưng không còn lộ ra sợ hãi như trước nữa.
Annie đờ người nhìn một màn diễn ra trước mắt, rốt cục chịu không nổi nhắm mặt lại, hôn mê trên cỏ.

“Chị Annie!” Lâm Ngọc Linh khẩn trương hét lớn.
Cô muốn đi lên đỡ Annie dậy, kết quả còn chưa kịp bước bước nào đã bị người đàn ông phía sau ôm lấy gắt gao, anh giam cầm tự do của cô!
“Anh đang làm gì?” Lâm Ngọc Linh lạnh giọng hỏi, cho dù anh ta đã cứu mình, nhưng lòng cảnh giác vẫn phải có!
Người đàn ông không nói chuyện, Lâm Ngọc Linh chỉ có thể buông lời uy hiếp: “Anh tốt nhất mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ căn anh đấy!”
Cô vừa dứt lời, bỗng cách đó không xa lại truyền đến một giọng nam: “Chờ một chút, hình như tôi nghe thấy giọng của Lâm Ngọc Linh, có lẽ là ở bên phải, chúng ta mau chạy qua đó xem thử đi Là đám Chung Thành!
Lâm Ngọc Linh rốt cục cũng tìm thấy cọng rơm cứu mạng, cô vui sướng chuẩn bị mở miệng hô lên thì lại bị một bàn tay to lớn bịt lại.
Giây tiếp theo, anh không cho cô thời gian hồi thần đã ôm cô bỏ chạy.
Thời điểm đám Chung Thành chạy tới chỉ nhìn thấy một đám rắn chết và Annie té xỉu trên mặt đất.

Tiểu Nguyệt ôm lấy cô ấy, khóc lóc thảm thiết: “Hu hu, Annie, cậu mau tỉnh lại đi, nếu cậu chết rồi thì mình biết nói sao với mọi người đây!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi