ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Một khi Hà Thanh Nhàn quen với người khác, thấy đối phương không có ý xấu gì, cô ấy sẽ nói chuyện thoải mái không nặng nhẹ.

Nhưng Chu Hoàng Anh là một người cực kỳ có giới hạn, Lâm Ngọc Linh sợ Hà Thanh Nhàn sẽ khiến anh không hài lòng.

Nhưng rõ ràng, lo lắng của cô là không cần thiết.

Chu Hoàng Anh khó có được cơ hội trò.


chuyện rất vui vẻ với Hà Thanh Nhàn.

Ngay cả Hà Thanh Nhàn cũng không khỏi kích động ôm vai cô, khen ngợi: “Lâm Ngọc Linh, người đàn ông nhà cậu thật tuyệt vời Trước đó chưa tiếp xúc với ngài thủ trưởng tớ còn nghĩ răng anh ấy lạnh lùng khó gần cỡ nào, không ngờ anh ấy nói chuyện thoải mái như vậy!
Người quyền thế cao còn đẹp trai còn dễ ở chung, thật sự là người đàn ông hoàn mỹ mà!”
Lâm Ngọc Linh không khỏi buồn bực, lúc tiễn Chu Hoàng Anh đi, vạch đen trên trán cô vẫn chưa biến mất.

Chu Hoàng Anh gõ lên ót cô, giọng nói khàn khàn hỏi cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Lâm Ngọc Linh thấp giọng phàn nàn: “Anh chưa từng trò chuyện với em nhiều như thế”
Chu Hoàng Anh thấp giọng cười, anh nhạy bén hiểu được cô vợ nhỏ nhà anh đang ghen.

Anh đưa tay dịu dàng xoa mái tóc cô, kiên nhẫn nhắc nhở: “Cô ấy là bạn thân của em”
Bởi vì Hà Thanh Nhàn là bạn thân của Lâm Ngọc Linh, trong lúc không có anh giúp anh chăm sóc Lâm Ngọc Linh nhiều như vậy, cho nên anh mới sẽ đáp lại Hà Thanh Nhàn nhiều vấn đề vô nghĩa ở trong mắt anh như thế.

Anh ôm eo Lâm Ngọc Linh, để cô thân mật gần kề mình, Chu Hoàng Anh khom người xuống, dựa vào bên tai cô, nói mập mờ: “Chuyện của chúng cũng rất nhiều, ở trên giường”
Trong đầu Lâm Ngọc Linh tự động nhớ lại lời ngon tiếng ngọt của anh nói với mình trên giường.


Khi làm chuyện đó, lời gì anh cũng có thể nói ra được để dỗ dành.

Lâm Ngọc Linh đỏ mặt thẹn thùng nhìn anh: “Đàn ông các anh có phải đều như vậy không, mặc quần áo vào thì đứng đắn đàng hoàng, cởi đồ ra thì mặt người dạ thú?”
Lời này cho dù là đổi thành TTA, Chu Hoàng Anh phải tức giận một trận, nhưng bị Lâm Ngọc Linh trêu đùa như vậy, anh không hề để bụng, thành thật trả lời cô: “Người khác anh không biết, nhưng anh trước mắt thì, bởi vì đối phương là em”
Bởi vì đối phương là em…
Lời tỏ tình này dỗ dành Lâm Ngọc Linh vui Cô bĩu môi: “Ngài thủ trưởng trên thông thiên văn dưới tường, anh thoạt nhìn không hiếu phụ nữ”
Biết cô còn đang để ý đến việc nói chuyện với Hà Thanh Nhàn, Chu Hoàng Anh tùy theo tính khí nhỏ này của cô, thỏa hiệp nói: “Nếu em không thích, sau này anh không nói nữa”
Thế này thì Lâm Ngọc Linh sốt ruột, cô liên thanh nói không ngừng: “Vậy thì không được, cô nhóc bụng dạ tương đối nhỏ.

Nếu anh thật sự làm vậy, cô ấy chắc chắn sẽ oán trách em”
Chu Hoàng Anh: “…” Chuyện này này, anh thật sự không hiểu phụ nữ.

“Được rồi, đã muộn rồi, không phải lát nữa còn phải đến quân khu sao?” Lâm Ngọc Linh không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với anh nữa, Chu Hoàng Anh nhăn mày, trong mắt lóe lên sự bất mãn giống trẻ con: “Cứ vậy vội bảo anh rời đi sao? Em nỡ sao?”
Nghe vậy, mặt Lâm Ngọc Linh thoáng hiện vẻ cô đơn.

Cô đương nhiên không nố, lúc này mới vừa có cảm tình với Chu Hoàng Anh, nhưng hiện thực không cho phép.


Loại chia lìa này cho dù là người đàn ông có định lực kinh người như Chu Hoàng Anh cũng chịu không được, nhưng anh hiểu rõ, chỗ hấp dẫn nhất của Lâm Ngọc Linh chính là cô có suy nghĩ và tính cách của riêng mình, anh phải bảo vệ, chứ không phải phá hủy.

Nhìn cảm xúc của cô gái trước mặt có chút không đúng, Chu Hoàng Anh lúc này mới phát giác mình đã nói vấn đề không nên nói.

Anh xoa đầu cô, nuông chiều cười, nói: “Về đi, ở trường học có chuyện gì nhớ gọi cho anh ngay”
“Em sẽ” Lâm Ngọc Linh dùng sức gật đầu.

Tiên Chu Hoàng Anh đi, Lâm Ngọc Linh đứng tại chỗ có chút không muốn, cô lại trở về trong chung cư.

Trong tay Hà Thanh Nhàn đang cầm một đĩa anh đào mới rửa, không để ý đến Lâm Ngọc Linh, vô ý thức nhìn xung quanh cửa.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi