ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Lâm Ngọc Linh ho một tiếng thật mạnh, cô nhắc nhở: “Đừng nghĩ nữa, anh ấy có việc về quân khu trước rồi, không quay lại cùng tớ!”
“Vậy à” Hà Thanh Nhàn không khỏi thất vọng: “Vậy thì chán quá, vốn dĩ tớ còn muốn cảm ơn thủ trưởng Hoàng Anh đã giúp cậu dọn nhà!”
“Cậu ấy, đừng quậy như con thiêu thân thì tớ đã cảm ơn trời đất rồi!”
“Sao có thể chứ, tớ dễ thương như vậy mà!”
“Thật không biết xấu hổ! Cậu còn muốn ôn tập không vậy? Nếu không tớ tự học đấy!”
Lâm Ngọc Linh đe dọa.


Hà Thanh Nhàn lập tức thu hồi vẻ mặt vui đùa, biến thành dáng vẻ nghiêm chỉnh: “Đợi đã, tớ đi lấy sách!”
Cùng Lâm Thanh Nhàn ôn tập đến nửa đêm, ngày thứ hai bọn họ còn phải dậy sớn để đến trường.

Lâm Ngọc Linh còn ổn, tràn đầy tinh thần, nhưng Hà Thanh Nhàn lại hà hơi liên tục, cô ấy yếu ớt hét lên: “Quả nhiên làm vợ của thủ trưởng thì không giống nữa rồi, chịu đựng một đêm dài như vậy cũng không có chuyện gì.

Có thể thông cảm cho người bình thường không có nhiều sinh lực như chúng tôi không!”
Lâm Ngọc Linh tàn nhẫn đập vào lòng bàn tay của Hà Thanh, nói: “Điều kiện đầu tiên để đạt được thành tích tốt chính là không thể lười biếng! Hôm nay cậu còn có một tiết chuyên ngành rất quan trọng, cậu muốn bỏ lỡ không?”
“Đương nhiên không được, giáo viên chủ nhiệm sẽ giết tớ chết mất!” Hà Thanh Nhanh suy sụp dùng hai tay ôm lấy đầu mình: “Bỏ đi, tớ không nói với cậu nữa, tớ đi trước đi đây, tạm biệt!”
“Bye bye”
Lâm Ngọc Linh cũng mỉm cười tạm biệt cô ấy.

Cô tiếp tục đi về phía lớp học của mình, nhưng vào lúc này đột nhiên hô hấp của cô thắt lại, cô đánh hơi được một hơi thở nguy hiểm.

Ngay sau đó, bước chân của cô nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước.

“Âm Một tiếng vang giòn tan cực chấn động, một châu hoa ở trên rớt xuống, đập trên mặt đất vỡ thành từng mảnh vụn.


Lâm Ngọc Linh ngơ ngác nhìn chiếc chậu vỡ trên mặt đất, hơn nửa ngày cũng chưa phản ứng lại.

Nếu động tác của cô hơi chậm một chút thì đầu của cô đã nở hoa rồi.

“Ôi, Thật đáng tiếc, Ái Như cậu ném kiểu gì vậy không hề chính xác chút nào!”
“Đừng nói lung tung, tớ đập vô cùng chuẩn đấy.

Ai bảo cô gái này may mắn né tránh được chứ!”
“Thật là, lãng phí một chậu hoa của trường!”
Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến hai giọng nữ cực kỳ chói tai.

Lâm Ngọc Linh quay đầu nhìn sang, có hai cô gái đứng ở kia đang nhìn cô đầy thù địch, chính là Mã Tô và Trần Ái Như đã gây hấn với cô trước đó.

“Vừa rồi là các cô ném vào tôi?” Lâm Ngọc Linh lạnh giọng hỏi.


“Không sai” Mã Tô vòng hai tay lại, trong lòng không hề có chút áy náy nào: “Đây là quà gặp mặt đến trường chúng tôi tặng cô, thích không?”
Đôi mắt của Lâm Ngọc Linh hơi nheo lại, mang theo sự lạnh lùng mãnh liệt Loại cảm giác này làm cho hai người Mã Tô cảm thấy rất xa lạ, Lâm Ngọc Linh trước mắt không biết đã trải qua chuyện gì, dường như có khí thế hơn trước kia.

Nhưng không duy trì bao lâu, Lâm Ngọc Linh đã thu lại mũi nhọn trên người mình: “Nhớ thu dọn sạch sẽ mảnh vụn của bình hoa, nếu có lần sau nữa tôi sẽ không ngại nói thẳng chuyện này với giáo viên!”
Cô không muốn nói nhiều lời vô nghĩa.

Lâm Ngọc Linh chuẩn bị rời đi, Mã Tô và Trần Ái Như nhìn nhau, cả hai nở nụ cười hết sức khinh thường.

Trần Ái Như cười mỉa mai: “Tôi còn cho rằng có bản lĩnh gì chứ, hóa ra là đồ ăn hại sao, tha hồ để mặc người khác gây khó dễ”
Mã Tô nói thêm: “Tôi nghe nói cô đã thắng cô Ngọc Lan trong cuộc thi phát thanh, đạt được vị trí thứ nhất? Cô ghê gớm thật, đã ngủ với mấy vị giám khảo rồi? Trao đổi với nhau một chút xem, cô dùng tư thế gì để để đút lót được lòng của giám khảo thết”
* Lâm Ngọc Linh trong lòng tức giận như lửa đốt, chưa kịp nói gì thì Trần Ái Như đã tiếp thêm: “Tôi biết, cô cảm thấy chúng tôi là đang nói xăng bậy phải không? Nhưng chúng ta đều học cùng trường, trình độ phát thanh bình thường của cô rốt cuộc là như thế nào, mọi người đều biết rõ trong lòng, làm sao có thể đạt đến trình độ cao như vậy được!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi