Ngọc Lan đã từng học y khoa trước đó, Chu Hoàng Anh cũng không ngăn cản cô, anh vô ý hỏi: “Trịnh Thành Nam ở đâu?”
“Anh ta đã được bác sĩ đưa đi kiểm tra rồi”
‘Sau khi kiểm tra xong, Ngọc Lan cau mày đề nghị: “Vết thương của anh hơi nghiêm trọng và cần được điều trị y tế ngay.
Chúng ta phải về ngay thôi”
“Được” Chu Hoàng Anh gật đầu rồi đứng dậy và di chuyển đi.
Sau khi trở lại quân đội, TTA háo hức nhìn về phía cửa.
Khi thấy Chu Hoàng Anh và những người khác đã trở lại, cậu ta nhanh chóng chạy vào phòng y tế, nói: “Thủ trưởng! Anh cuối cùng đã trở lại! Sao trên người anh lại bị thương? Thăng khốn nào dám làm anh bị thương? Xem ra tôi gọi anh em La Hán ra chém hẳn!”
“Cậu im mồm đi! Kế cả một trăm người có khi cũng không thể đánh bại được anh ra”
Ngọc Lan nóng nảy ngắt lời TTA.
Nếu như đổi thành như lúc trước thì chắc chắn cậu ta sẽ không để ý nhưng bây giờ Chu Hoàng Anh bị thương, suy nghĩ của cậu ta đã bị lung lay: “Thủ trưởng! Nhiệm vụ này thực sự khó khăn đến như vậy sao?”
“Đúng” Anh trầm giọng đáp lại, vẻ mặt rất nghiêm trọng: “Thông báo cho anh em cấp dưới tiếp tục theo dõi.
Không được lơ là cảnh giác”
“Đã xong rồi! Có tôi ở đây, tên nào dám làm càn! Bất kể như thế nào, tôi vẫn luôn là thủ hạ thân tín nhất của ngài.
Vì vậy, tôi sẽ cùng ngài đi đến cùng!” TTA cực kỳ ủng hộ.
“Vết thương của Trịnh Thành Nam thế nào?” Đợi khi bác sĩ băng bó vết thương cho anh, Chu Hoàng Anh hỏi cậu ta.
“Mọi thứ đã được xử lý xong.
Cũng chỉ là các vết thương ngoài da nên cũng không có gì đáng ngại” TTA đáp lại.
“Vậy là tốt rồi! Hãy nhắc nhở bác sĩ theo dõi anh ta nhiều hơn”
Thấy bầu không khí có chút nghiêm trọng, TTA trợn to hai mắt, như đang nhớ ra điều gì đó.
Ánh mắt anh ta tà mị nói: “Thủ trưởng, nếu anh đã xử lý vết thương xong thì hãy nhớ mở máy lên kiểm tra.
Có người sắp phát điên rồi, cứ gọi cho tôi hơn mười mấy cuộc”
Chu Hoàng Anh là một người tinh ý nên ngay lập tức hiểu được điều gì đó từ TTA.
Nhìn thấy anh đang lo lắng ra lệnh cho cấp dưới mang điện thoại di động đến cho mình, Ngọc Lan cũng mơ hồ đoán được nên nửa đùa nửa thật nói: “Ai lại có thể khiến thủ trưởng của chúng ta quan tâm nhiều đến như “Dù sao cũng không phải là cô!” TTA nhân cơ hội nói lại.
“Ö? Ai vậy? Không phải là người trong lòng sao?”
Lời nói của Ngọc Lan khiến ánh mắt Chu Hoàng Anh hiện lên tia dao động.
Ngay cả TTA cũng ho khan, biểu lộ vẻ mặt không cam chịu.
Nhưng chỉ thế này vẫn chưa đủ, Ngọc Lan còn nói thêm: “Nhân tiện, thủ trưởng, tuy rằng tôi không để ý nhiều đến tin tức từ bên ngoài, nhưng khu vực quân sự đã truyền ra khắp nơi rằng có thông tin nói rằng anh bị một cô bé mê hoặc.
Có đúng là nó là sự thật không?”
Sau khi nghe câu hỏi của Ngọc Lan, biểu cảm của Chu Hoàng Anh dừng lại một lúc.
Ngay sau đó anh thắng thắn thừa nhận: “Chà, quả là đúng như vậy”
Dứt lời, anh liền nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Ngọc Lan nghe xong rất sốc.
Cô ấy không thế tin được, hình ảnh Chu Hoàng Anh luôn sắt đá và tàn nhân thường khiến người ta không có cảm tình vậy mà lại cười.
Dù đã ở bên anh lâu như vậy, cô vẫn chưa một lần nào thấy anh vui vẻ đến như vậy.
Tựa như một đóa hoa mọc lên từ một tảng băng.
Tuy không giúp được gì nhiều nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được sức sống của cái lạnh lẽo u tối.
Khi cấp dưới mang cho Chu Hoàng Anh chiếc điện thoại di động cũng vừa hay băng bó xong.
Ngay lập tức, anh đưa tay ra nhận lấy.
Bởi vì chiến lược hoạt động kéo dài ba đêm cho nên anh bận đến mức điện thoại di động cũng tắt trong ba ngày.
Ngay khi được bật lên, vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhẳn đã tấn công mắt anh.
Chỉ có một số là từ gia đình của Chu Hoàng Anh, còn lại hầu hết là do Lâm Ngọc Linh gửi đến.
Đôi lông mày cau có của anh hơi giãn ra, thậm chí còn có chút dịu dàng.
Anh nhấp vào tin nhắn và xem từng tin nhắn của Lâm Ngọc Linh một cách nghiêm túc.
Tin nhắn ưu sầu đầu tiên: Hoàng Anh, em được Khoa Phát thanh Truyền hình và Báo chí nhận vào làm nhân viên thực tập, lương cũng rất tốt, lần đầu tiên em muốn chia sẻ niềm vui này với anh nhưng giờ anh đang ở đâu? Tại sao anh không trả lời điện thoại của em? Có gì đó không ổn sao? Hãy xem tin nhản của em và trả lời lại.