“Anh không chịu nổi nữa rồi, anh nhớ em, bây giờ anh rất nhớ em” Giọng anh khàn khàn, dường như mức chịu đựng đã lên đến cực điểm Lâm Ngọc Linh bật cười thành tiếng, cô chạm vào chóp mũi Chu Hoàng Anh trêu chọc anh: “Nhiều ngày rồi không gặp, anh vừa thấy em đã nghĩ đến chuyện này, em thực sự nghỉ ngờ, anh nhớ em hay thực sự chỉ muốn ngủ với em?”
“Anh muốn tất cả” Chu Hoàng Anh nằm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Ngọc Linh, âu yếm đặt lên môi hôn: “Em là của anh, dù là thể xác hay trái tim thì đều là của anh, tất nhiên anh cũng là của em”
Những lời âu yếm của anh khiến cho Lâm Ngọc vô cùng ngượng ngùng, trong nháy mắt quần áo mỏng manh trên người cô đã rơi xuống đất.
Chu Hoàng Anh là một người đàn ông rất biết lo lẳng cho cô, sợ cô đau nên anh rất nhẫn nại kiên trì thực hiện màn dạo đầu thật tốt.
Những ngón tay của Lâm Ngọc Linh siết chặt vai Chu Hoàng Anh, lần lừa cô không thể đợi làm từng bước mới đến bước tối quan trọng kia, vẻ mặt cô có chút vội vã.
“Em muốn rồi phải không?” Anh nhẹ nhàng vén tóc mái ướt đẫm mồ hôi của cô ra.
Lâm Ngọc Linh ngượng ngùng gật gật đầu.
“Nói gì đi, bây giờ anh muốn nghe được giọng của em” Chu Hoàng Anh nói, giọng anh nói có chút giống như ra lệnh, nhưng không giống với ra lệnh cho người dưới quyền anh trong quân khu anh phụ trách, không có một chút sát thương nào.
“Em muốn.
.
Lâm Ngọc Linh ấp a ấp úng trả lời anh, khuôn mặt nhỏ bé nóng bỏng của cô đều vùi vào ngực Chu Hoàng Anh “A.
”
Giọng nói nho nhỏ của cô phát ra từ trong lòng ngực anh.
Cả hai người đều cố gắng đến quên mình tận hưởng khoái cảm do cơ thể của nhau mang lại.
Chỉ có như vậy hai người mới thực sự cảm nhận được hai người đang ở lẫn trong cơ thế của nhau.
Một hồi sau khi cuộc ân ái của họ kết thúc cũng đã là giữa trưa.
Lâm Ngọc Linh mệt đến mức ngón tay cũng không thèm nhúc nhích, để cho Chu Hoàng Anh tùy ý ôm cô vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc trước khi bị anh nhìn thấy cơ thể, Lâm Ngọc Linh sẽ ngại ngùng không dám ngẩng đầu lên, nhưng qua một thời gian dài hai người cũng đã quen thuộc nên cùng không còn e dè như trước kia nữa , Lâm Ngọc Linh dựa cái đầu nhỏ của mình vào trong ngực của anh giống như chú chuột túi dính vào người mẹ.
Cô rất thích nghe nhịp tim của Chu Hoàng Anh nhảy nhót.
“Em thực sự muốn dính với anh như thế này cả đời.
.
” Lâm Ngọc Linh lười biếng nói với giọng khàn khàn.
Chu Hoàng Anh cúi đầu hôn lên tóc Lâm Ngọc Linh, cảm xúc trong mắt anh dịu dàng như có thể nổi trên mặt nước: “Được, như vậy cả đời”
Lâm Ngọc Linh mỉm nở một nụ cười thỏa mãn, nhớ tới một câu nói…
“Cả đời” nói là dài cũng không dài, ngăn cũng không ngắn.
Không cần nghĩ có thể đi xa được đến đâu, chỉ cần em có thể ở bên anh, mỗi một ngày đều đáng để trân trọng.
Cả một ngày cuối tuần, Chu Hoàng Anh đều ở bên cạnh Lâm Ngọc Linh, họ cùng nhau đi mua sắm, cùng nhau ngồi trên sô pha xem TV, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau trải qua từng đêm tối dài đãng đãng.
Hai ngày này là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với Lâm Ngọc Linh, Chu Hoàng Anh dường như đã cưng chiều cô đến mức coi cô như một đứa trẻ không thể sống bằng sức của mình.
Vào thứ hai, Chu Hoàng Anh trở về khu quân sự, trong lòng Lâm Ngọc Linh dù không nỡ nhưng vẫn tôn trọng công việc của anh, hơn nữa cô cũng hiểu rất rõ nhiệm vụ của lần này Chu Hoàng Anh bận rộn như thế nào, hai ngày qua cô nghe thấy chuông điện thoại của Chu Hoàng Anh vang lên hơn bốn, năm lần.
Nhưng để ở bên cạnh cô, anh thực sự đã đẩy hết mọi việc sang một bên.
“Đi đường cẩn thận!” Lâm Ngọc Linh giả vờ cười vô cùng thoải mái vẫy tay tạm biệt Chu Hoàng Anh.
“Buổi tối, anh sẽ nhờ TTA đến trường học đón em đi ăn tối” Chu Hoàng Anh sờ sờ đầu Lâm Ngọc Linh, nhìn biểu cảm đầy khoe khoang của cô mỉm cười nói.
“Em có thể gặp anh à?” Lâm Ngọc Linh có chút kinh ngạc và bất ngờ.