Chu Hoàng Anh không biết làm sao, búng trán cô nói: “Em bị ngốc à, cố gắng chăm chỉ tồi mau đến quân khu”
Lâm Ngọc Linh mừng rỡ, cô tràn ngập ý chí chiến đấu, gật đầu: “Anh yên tâm!”
Sau khi Chu Hoàng Anh rời khỏi, Lâm Ngọc Linh đến trường với tâm trạng vô cùng tốt €ó lẽ do cô rất mong chờ đến buổi hẹn tối nay với Chu Hoàng Anh.
Hôm nay dù là bài tập và bài vở gì thì Lâm Ngọc Linh đều cảm thấy không buồn chán chút nào, cô dễ dàng hoàn thành tất cả.
Chuông tan học vang lên, Lâm Ngọc Linh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vừa bước ra khỏi cửa lớp, phía sau vang lên một giọng nói gọi cô lại: “Này, Ngọc Linh! Thì ra cậu ở đây!”
Quay đầu lại, Hà Thanh Nhàn vui mừng nhảy đến trước mặt cô.
Cô ấy đưa tay kéo lấy cánh tay của Lâm Ngọc Linh, mỉm cười nói: “Hai ngày nay cô ở nhà của ngài thủ trưởng thấy thế nào hả? Tôi còn tưởng là với thế lực mạnh mẽ của ngài thủ trưởng hôm nay cô sẽ không xuống nổi giường rồi!”
“Này, cô đừng nói lung tung!”Lâm Ngọc Linh ngượng ngùng đẩy cô ấy.
Hà Thanh Nhàn vẫn cứ líu lo chép miệng nói: “Nhìn biểu cảm này của cậu! Tớ nói đúng rồi đúng không? Đúng là phụ nữ khi được tình yêu chăm bón có khác, thần sắc trở nên khác biệt!”
Lời nói của cô ấy mang theo chút chua ngoa, Lâm Ngọc Linh cũng đáp: “Ngưỡng mộ à? Ganh tị à? Vậy tình cậu cũng tìm một người bạn trai đi!”
“Này! Cậu là cố ý kích động tớ đúng không? Cậu tưởng tớ may mắn giống như cậu à! Nếu mà thích một người đàn ông có thể giống như chọn rau cải thảo, thì tới đã thoát kiếp độc thân lâu rồi!”
Lâm Ngọc Linh bĩu môi, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, trong lòng giống như lửa đốt nói: “Trời ơi, tớ không thèm nghe cậu nói nữa, anh ta sắp đến đây rồi! Tớ phải ra cổng trường đợi”
“Ai? Ngài thủ trưởng sắp đến à?” Hà Thanh Nhàn mở to mắt.
“Là TTA, Chu Hoàng Anh nhờ anh ta đến đón tớ”Lâm Ngọc Linh giải thích.
Hà Thanh Nhàn vừa nãy còn thích thú muốn cùng qua đó xem thử, nhưng tất cả đều bị đã đả kích đến mức tan biến: “Hóa ra là tên lưu manh đáng ghét đó! Vừa nhìn thấy anh ta là tớ chỉ muốn đánh, Ngọc Linh mình nhắc nhở cậu một câu, nên tránh xa loại người như vậy ra một chút”
Lâm Ngọc Linh bất đắc dĩ cười khẽ: “Là do bản thân cậu có thành kiến với anh ta chứ tính tình TTA rất tốt!”
Hà Thanh Nhàn không phục cong miệng, sao cô ấy lại không nhìn ra?
Lâm Ngọc Linh tạm biệt cô ấy xong liền ra cổng trường đợi, TTA gọi cô rất nhiều cuộc, cảm thấy rất có lỗi nói: “Chị dâu à, xe của em bị kẹt giữa đường, làm phiền chị đợi em một lát nha “Ùm, tôi không vội, cậu cứ lái xe từ từ!”
Lâm Ngọc Linh dặn dò.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Ngọc Linh chọn đại một quán cà phê gần trường ngồi đợi Cô lặng lẽ nhìn mọi người trong trường rời đi từng người một, đếm thời gian TTA đến.
Điều cô không ngờ tới lúc này là, Chung Thanh đang đi đến từ phía đối diện.
“Lâm Ngọc Linh, cuối cùng anh cũng tìm được em” Sau khi chạy một hồi, anh ta thở hổn hển nói.
Thái độ của Lâm Ngọc Linh liền thay đổi rất tôn trọng: “Đàn anh, anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Vẻ mặt của Chung Thành có chút thay đổi, anh ta lấy trong ba lô ra một hộp socola màu vàng đưa cho Lâm Ngọc Linh: “Anh nghe nói em thích ăn socola, nhưng bên ngoài bán có rất nhiều chất béo, con gái ăn cũng sẽ bị béo phì, đây… là chính tay anh làm, em cứ yên tâm ăn đi sẽ không bị béo.
”
Lâm Ngọc Linh có chút bất ngờ hỏi: “Đàn anh, sao đột nhiên lại tặng em socola?
“Bởi vì.
”
Chung Thành trở nên do dự, không biết là đang nghĩ gì, biểu cảm rất rối rằm.
“Bởi vì sao? Anh có việc gì khó nói nói à?”
Lâm Ngọc Linh cũng không biết suy nghĩ của anh ta, ngược lại cũng không đòi hỏi giải thích.
Chung Thành chăm chú nhìn chằm chăm vào đôi mắt xinh đẹp của Lâm Ngọc Linh, trái tim kích động nhảy như con nai tơ, bên tai vang lên những lời Đại Thành nói: “Nếu thích thì phải theo đuổi, nếu không đến lúc đó cậu hối hận cũng không kịp”