“Tôi không ngồi” Vũ Hồng Hoàng từ chối, cô ta cúi đầu liếc nhìn mâm cơm trong tay: “Thật phong phú! Phỏng chừng ngay cả các thầy cô ở đây cũng không có được bữa ăn giống cô như thế này đâu?
“Cái này là do y tá sắp xếp cho tôi” Bị nói như vậy mặt Lâm Ngọc Linh đỏ bừng lên.
“Nhưng nếu không có ai ở phía sau cho phép thì sao y tá dám tùy tiện điều chỉnh như thế này?” Vũ Hồng Hoàng cố ý gây sự, cô ta kinh miệt nói: “Cô chính là cô gái mà thủ trưởng đặc biệt nói đến?”
Cô ta dường như muốn căn hai chữ “đặc biệt” kia.
Nghe vậy, Lâm Ngọc Linh cuối cùng cũng không lẩn tránh Cô cảnh giác nhìn Vũ Hồng Hoàng: “Là sao cô biết mối quan hệ của chúng tôi?”
“Chuyện này thì cô không có đủ tư cách để quản” Vũ Hồng Hoàng liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, lông mày nổi lên một hơi thở rất nguy hiểm: “Tôi thấy hiện tại cô khá nhàn nhã, đâu có chỗ nào có vẻ như đang bị bệnh! Cô chiếm tài nguyên của Chu Hoàng Anh rồi ngồi hưởng phúc trong này! Cô thấy cô làm như thế mà cũng làm được àI”
“Tôi không có!” Lâm Ngọc Linh yếu ớt đáp trả.
Nhưng mà ngẫm lại, những học viên khác còn bị bệnh nghiêm trọng hơn cô, sau khi khám và khỏi bệnh đều bị Dương Viễn cưỡng bức dẫn về lại, mà cô lại có nửa ngày để nghỉ ngơi…
Có lẽ nào Chu Hoàng Anh thực sự đứng sau lưng làm mọi chuyện?
Nếu thực sự là như vậy, thì tại sao Chu Hoàng Anh không xuất hiện?
“Sao lại không nói gì? Có phải có tật giật mình rồi đúng không?” Vũ Hồng Hoàng tự tin nói, chỉ vừa mới gặp mặt cô ta làm như đã tiếp xúc với nhau nhiều lần: “Tôi cũng không biết tại sao Chu Hoàng Anh lại nhắm trúng cô, nhưng loại phụ nữ như cô căn bản không xứng với anh ấy!”
Suy nghĩ của Lâm Ngọc Linh bị kéo trở lại, trong lời nói của Vũ Hồng Hoàng có chứa mùi thuốc súng, cô mơ hồ nhận ra rằng người này không có ý tốt.
Mặc dù không biết tại sao, nhưng thái độ của cô ta khiến Lâm Ngọc Linh không còn hứng thú muốn điều tra.
Lâm Ngọc Linh giống như một con sói nhỏ hung ác, bị đè nén áp lực lên người, lạnh lùng nói: “Mục đích cô đến đây là để châm chọc, chế giễu tôi à? Vậy cô đã đạt được mục đích của mình chưa? Cô ra ngoài đi! Ở đây tôi căn bản không chào đón cô”
‘Vũ Hồng Hoàng lấy trong túi ra một tấm thẻ và ném trước mặt Lâm Ngọc Linh: “Trợn tròn hai mắt của cô lên mà nhìn cho rõ ràng!”
Đó là một thẻ công tác.
Trông thấy mặt trên có viết: Huấn luyện viên trưởng của tân học viên: xxx.
Lâm Ngọc Linh bị một phen giật mình, cô chấn động nhìn Vũ Hồng Hoàng, huấn luyện viên của họ chẳng phải là Dương Viễn sao?
‘Vũ Hồng Hoàng lạnh lùng giải thích: “Tôi đã nói với Dương Viễn rồi, từ hôm nay trở đi người nhậm chức huấn luyện viên cho tân học viên chính là tôi!”
Lâm Ngọc Linh ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cô ta, hơn nửa ngày cô vẫn không phản ứng lại gì “Sao vậy? Cô thấy không phục à?” Vũ Hồng Hoàng trừng mắt, hai con ngươi sáng ngời rất có hồn và tràn đầy lực uy hiếp.
Lần này Vũ Hồng Hoàng liên quan đến cơ hội tập luyện của cô, nên cô không dám làm gì.
Lâm Ngọc Linh đỡ lấy cơ thể đang đau nhức của mình, mang dép lê và đứng lên mặt đất.
Giữa chừng, vì cơ thể chống đỡ không nổi hơn một lần cô lắc lắc người thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.
Vũ Hồng Hoàng thờ ơ lạnh nhạt, không có một chút ý định muốn đỡ cô.
Cô vất vả lắm mới đứng vững được, Lâm Ngọc Linh thành thành thật thật khai báo: “Xin chào huấn luyện viên Hoàng, trước đó không biết thân phận của cô nên tôi nói chuyện có chút gay gắt, bây giờ tôi xin lỗi cô, hy vọng những ngày sau này cô sẽ chiếu cố tôi nhiều hơn.
Vũ Hồng Hoàng vươn tay vỗ võ nhẹ lên bả vai cô, nhìn có vẻ như vô ý, nhưng lại rất mạnh: “Cô đừng lo lắng, tôi tuyệt đối sẽ chú ý chăm sóc cho cô.
”
Nhưng trên thực tế, chỉ cần không bị ngốc thì có thể hiểu chăm sóc mà Vũ Hồng Hoàng nói không giống với trong lời nói của cô ta.
Vũ Hồng Hoàng cố tình đến gần, cô ta cao hơn cô một cái đầu dáng người bao phủ toàn bộ lên cô.
Dường như cô ta đang cố tình để cô nhận ra đây là sự chênh lệch giữa cô và cô ta.
Lâm Ngọc Linh cau mày, cô là Vũ Hồng Hoàng không có quen biết nhau, cô ta không nên chỉ vừa mới gặp cô đã có thái độ thù địch với cô như vậy, vậy thì chỉ một lý do duy nhất, Chu Hoàng Anh! “Cô đang suy nghĩ gì vậy? Định nằm ở đây đến chiều à?” Khí thế trên người Vũ Hồng Hoàng đã đánh úp cô.
“Tất nhiên… là không ạ!” Lâm Ngọc Linh lắc đầu.
Ngay cả khi cơ thể khó chịu cũng không thể để người khác bảt được nhược điểm.