ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Tốt lắm, tính ra cô vẫn biết thức thời! Vũ Hồng Hoàng lúc này mới hài lòng gật gật đầu, ném bữa trưa trong tay cho Lâm Ngọc Linh, trong lòng vừa vui mừng vừa làm ra vẻ cao quý coi thường người khác: “Vậy thì ăn nhanh đi rồi cùng tôi ra sân huấn luyện, bữa cơm này cô nhất định phải ăn thật ngon, bởi vì nó chính là bữa cơm ngon cuối cùng cô được ăn ở đây”
Không có một chút nào là nói giỡn.

Lâm Ngọc Linh bị cô ta gây áp lực đến mức thở cũng không trôi chảy.

Cô cũng không thể phản kháng lại, cô chỉ có thể giận hờn trả lời lại một tiếng: “Được”
Ban đầu đặt ra là được nghỉ ngơi nửa ngày thì bị sự xuất hiện của Vũ Hồng Hoàng hủy bỏ, cô y tá cũng không dám cản trở một nhân vật lớn như vậy.


Cô ấy trơ mắt nhìn Vũ Hồng Hoàng đưa Lâm Ngọc Linh đi, trong lòng nóng như lửa đốt lấy điện thoại di động ra và gọi cho Chu Hoàng Anh.

Rất nhanh liền nghe máy…
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn từ tình của Chu Hoàng Anh: “Chuyện gì vậy?”
Cô y tá bị giọng nói của anh làm mê hoặc một lúc, nhưng rất nhanh sau đó cô liền hoàn hồn vội vã khai báo: “Thủ trưởng không tốt rồi, tôi vốn đã dựa theo sắp xếp của ngài để cho cô Linh thư thả nghỉ ngơi nửa ngày, nhưng không ngờ được là huấn luyện viên Hồng Hoàng lại đến đây…”
So với trước kia thì không khí của các tân học viên rất trầm lặng nhưng hôm nay bọn họ phá lệ vô cùng hưng phấn.

Bởi vì họ biết được từ Nguyễn Châu Bình rằng Dương Viễn đã được chuyển đi, đổi lấy một huấn luyện viên mới.

Không bao lâu sau trên sân thể dục, Lâm Ngọc Linh theo Vũ Hồng Hoàng bước chân chậm rãi đi đến.

Tất cả các bài kiểm tra kiểm tra trí lực đều được Lâm Ngọc Linh giải quyết nên khiến bọn họ bớt tội đi nhiều.

Bây giờ Lâm Ngọc Linh được mọi người đối đãi như báu vật quốc gia, vừa thấy cô đến, các học viên vẫy tay chào hỏi: “Này!Lâm Ngọc Linh cậu đã khỏi bệnh chưa? Có.

.


chuyện gì à?”
“Không phải đã nói phải nghỉ ngơi nửa ngày à? Nhất định là do Dương Viễn không đồng ý rồi đúng không?”
“Không sao cả, tuy rằng chúng tớ không thể giúp cậu được gì nhiều, nhưng mà một số việc nặng nhọc các bạn nam học cùng vẫn có thể giúp cậu giải quyết! Cậu cứ yên tâm mà dưỡng bệnh đi!”
Nghe các học viên người sau cứ nối người trước, trong lòng Lâm Ngọc Linh rất ấm áp.

Chỉ có một nam sinh béo chú ý đến Vũ Hồng Hoàng bên cạnh Lâm Ngọc Linh: “Hả?
Người phụ nữ kia là ai?”
Bộ quân phục bó sát tôn lên vóc dáng gợi cảm của Vũ Hồng Hoàng, ngay lập tức thu hút được rất nhiều ánh mắt của nam sinh: “Chà!
Rất thú vị, dáng người của cô ta đẹp quá!”
“Lâm Ngọc Linh, ở đâu mà cô tìm được một cô bạn cực phẩm như vậy hả? Không phiền thì cho tôi số điện thoại để liên lạc được không?”
Trán của Lâm Ngọc Linh đều bị che kín bởi những đường đen, cô hạ giọng nhắc nhở: “Cô ta không phải là bạn của tôi, cô ta là huấn luyện viên mới thay thế cho Dương Viễn Nghe thấy chết lặng há hốc mồm lời của cô tất cả mọi người đều Chợt, họ đắc ý cười phá lên: “Thật hay giả vậy? Huấn luyện viên của chúng ta mà lại là một người phụ nữ à!”
“Lâm Ngọc Linh chắc chăn sẽ không lừa chúng ta đâu, tốt quá rồi, nhìn cô ta cũng gầy giống chúng ta, chắc là không có uy hiếp gì đâu, những ngày tháng tiếp theo của chúng ta sẽ nhẹ nhàng trôi qua.

A a… Chúng ta cuối cùng cũng có thể giải phóng rồi!”
“Nhưng nếu là một huấn luyện viên nham hiểm thì đã làm sao, mẹ nó! Chỉ cần nhìn thôi tôi đã thấy phấn chấn rồi!”
Các học viên đồng loạt ồn ào, tất cả đều tưng bừng hứng thú, đều không để Vũ Hồng Hoàng vào mắt.


Chỉ có Lâm Ngọc Linh, người đã được lĩnh giáo sức mạnh của Vũ Hồng Hoàng, nghiêm túc mím môi mỏng, không biết làm thế nào để nhắc nhở họ rằng Vũ Hồng Hoàng đến không phải là kết thúc của những ngày tỉ của họ, mà là khởi đầu của một thời kỳ tàn khốc khác.

“Đã nói xong chưa?” Vũ Hồng Hoàng bình thản hất lên đôi môi đỏ mọng.

Một số nam sinh đã cởi hết áo khoác dùng để huấn luyện, có một nam sinh có một vết thẹo nhỏ trên mặt có ý trêu chọc nói: “Huấn luyện viên, cô không định nói thêm gì à? Giọng của cô hay như vậy, nói nhiều hơn một chút đi, chúng tôi đều thích nghe!”
Nụ cười của Vũ Hồng Hoàng càng lúc càng lạnh, cuối cùng chồng chất thành tảng băng, cứ như đông lạnh ba nam sinh kia, họ đều rùng mình một cái!
Sau đó, cô ta như nổ tung hét lớn một tiếng: “Đứng lên hết cho tôi!”
Giọng nói của cô ta không quá thay đổi, nhưng khí chất của thì đã hoàn toàn thay đổi không giống lúc nảy.

Giống như lúc nấy trời yên biển lặng thì đột nhiên cuồng phong nổi lên, vừa có gió vừa có mưa và tiếng sấm.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi