ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Ưm.

.


Tạ Miên đột ngột bị cơn đau đánh thức, dường như lực tay của Chu Hoàng Anh chợt mạnh hơn.

Cô ta từ từ mở mắt, kinh ngạc nhìn bọn họ, cất lên giọng nói khàn đặc: “Anh Hoàng Anh, Lâm Ngọc Linh, tại sao hai người lại ở đây? Không phải tôi đang ở bên ngoài sao?”

Lâm Ngọc Linh vội vàng tiến đến: “Cô tỉnh rồi sao? Cô đã bị thương, nên Hoàng Anh đã đi tìm và cứu cô về, cô còn nhớ không?”
Tạ Miên day day trán, cố gắng nhớ lại: “Tôi… hình như tôi có chút ấn tượng, lúc đó tôi đang leo lên sườn núi, nhưng trời mưa to, đường đất trơn trượt, nên tôi chẳng may ngã xuống.

Không bao lâu sau, đúng là tôi có cảm nhận được ai đó đã đến cứu mình!”
“Vậy thì đúng rồi” Lâm Ngọc Linh cuối cùng nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Cũng may là cô không bị mất trí nhớ”
“Cô trèo lên vách núi làm gì?” Đúng lúc này, giọng nói nghiêm nghị của Chu Hoàng Anh vang lên.

Đôi mắt Tạ Miên chợt lóe lên, cô ta bèn giải thích: “Thật ra trước khi tới đây tôi có điều tra một ít thông tin, nghe nói trên núi này có một loại cỏ rất tốt cho việc phục hồi vết thương cho Lâm Ngọc Linh.

Vì không tiện làm phiền hai người nên tôi mới tự mình đi hái.


Vừa nói, cô ta vừa vội vàng móc ra từ trong áo mình một gốc dược thảo xanh thấm: “Cũng may không làm hỏng!”
Chu Hoàng Anh nhận lấy nó, nghiên cứu kỹ lưỡng và nói: “Loại cỏ này quả đúng là rất hiệu quả đối với vết thương, nhưng nó cực kỳ hiếm, sinh trưởng trên các vách đá cao, rất nguy hiểm”
Điều này cũng đã giải thích cho vết thương ở chân của Tạ Miên.

Cô ta khẽ cụp mắt xuống, thì thào nói: “Tôi không biết phải làm gì để bù đắp cho.


Lâm Ngọc Linh, chỉ có thể làm những việc trong khả năng của mình như vậy.

Mặc dù để có được loại cỏ này tôi đã phải trải qua rất nhiều nguy hiểm, mấy lần còn suýt rơi xuống, nhưng cuối cùng tôi cũng lấy được nó rồi!”
Nói xong, khuôn mặt trắng nõn của cô ta nở một nụ cười mãn nguyện như một đứa trẻ.

“Tạ Miên, sao cô lại… ngốc như vậy hải”
Lâm Ngọc Linh cảm thấy vô cùng cảm động, cô không ngờ rằng Tạ Miên lại vì bản thân mà làm tất cả chuyện này: “Sau này cô đừng làm vậy nữa, chúng tôi đã rất lo cho cô đấy!”
“Chỉ cần có ích cho cô, cho dù nguy hiểm cỡ nào tôi cũng cam tâm tình nguyện.

” Tạ Miên nghiêm túc đáp lại cô.

Lâm Ngọc Linh bị lời nói của cô ta làm cho vô cùng kinh ngạc, nhất thời quên mất mình phải trả lời như thế nào.

Tạ Miên nhìn sang Chu Hoàng Anh, lập tức chuyển hướng: “Nhưng cũng may là có anh Hoàng Anh đến cứu kịp thời, nếu không tôi sống chết cũng thế nào cũng không biết!”
Biểu cảm của Chu Hoàng Anh không hề dao động: “Đó là yêu cầu của Ngọc Linh, nếu đổi lại thành người khác tôi vẫn sẽ làm như vậy thôi.


Tạ Miên được anh quan tâm thì kinh ngạc, vội vàng lắc tay nói: “Cho dù như vậy, tôi cũng muốn cảm ơn anh.

Tuy rằng lúc đó ý thức của tôi không rõ ràng, nhưng tôi nhớ rõ là anh đã hô hấp nhân tạo cho tôi, kéo tôi từ mặt đất lạnh lẽo ôm vào lòng…”
Những lời sau đó của Tạ Miên, Lâm Ngọc Linh đã không còn nghe rõ nữa, bốn chữ ‘hô hấp nhân tạo cứ vang vọng bên tai cô!
Hơi thở của cô dường như ngừng lại ngay lúc đó, Chu Hoàng Anh thực sự đã hô hấp nhân tạo cho Tạ Miên!
Hay nói tóm lại là anh đã hôn cô ta?
Tạ Miên lúc này mới ngậm miệng lại, cô ta hốt hoảng nói: “Tôi… tôi đã nói sai gì sao?”
“Cô câm miệng!” Mặt Chu Hoàng Anh mơ hồ hiện lên tức giận, anh thấp giọng gầm lên: “Cô đang nói nhảm cái gì thế!”
Tạ Miên bị quát thì cảm thấy vô cùng oan ức: “Nhưng… nhưng tôi nói thật mà!”
Chu Hoàng Anh không để ý đến cô ta, anh nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lâm Ngọc Ánh thì vội vàng giải thích: “Em lại không tin anh rồi, đúng không? Cho anh một chút thời gian rồi anh sẽ cho em biết nguyên nhân của mọi chuyện…”
Lâm Ngọc Linh ngắt lời anh: “Em không muốn nghe, anh nói cho em biết những gì Tạ Miên nói có phải là thật không?”
Chu Hoàng Anh nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, giữa chừng, đôi môi mỏng khẽ mở, nặng nề thốt ra một chữ: “Phải!
Anh đã thừa nhận!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi